Tuyên bố này của Đại Thiên là công bằng, nhắm thẳng vào Lạc Uyển Linh, vừa được công khai đã lập tức trở thành tin tức đứng đầu trong bảng danh sách hot search.
Vô số tin nhắn đều hoan hô sự khí phách của Đại Thiên.
"Đây mới là công ty đứng đầu giới diễn xuất chứ! Vừa ra tay, Lạc Uyển Linh lại không có cơ hội xoay người."
"Về sau ai dám hợp tác với Lạc Uyển Linh thì chỉ còn một con đường chết, nghệ sĩ bị cô ta dẫn dắt cũng đủ thảm."
"Tôi thấy có người đăng tin tức xấu của Lạc Uyển Linh, khi cô ta ở nước ngoài cũng bởi vì giở thủ đoạn nên mới bị công ty tạm thời cách chức."
"Đúng là hả giận! Cần phải đối xử với cô ta như thế để làm cho giới diễn xuất được sạch sẽ một chút. Ủng hộ Giải trí Đại Thiên! Ủng hộ Mạn Nhu."
Lạc Uyển Linh không dám xem bình luận trên mạng nữa, cứ nhốt mình ở trong phòng làm việc và đập hết tất cả mọi thứ có thể đập được, không ngừng mắng Mạn Nhu.
"Chị, chị mở cửa ra đi, chúng ta sẽ nghĩ cách, dù sao cũng sẽ giải quyết được thôi. Chị đối xử với bản thân như vậy thì có tác dụng gì chứ?" Lạc Phong lại tới gõ cửa, dè dặt khuyên bảo.
"Còn có thể giải quyết được sao?" Lạc Uyển Linh ngây người, mỉm cười.
Cô ta không nghĩ ra, ngoại trừ làm người đại diện ở trong giới diễn xuất thì mình còn có thể làm được công việc gì? Cô ta quen mặc đồ thời trang thương hiệu lớn, quen đeo túi xách hàng hiệu. Bây giờ cô ta mất đi tất cả, bảo cô ta phải tiếp nhận thế nào đây?
Lạc Phong thở dài, còn muốn tiếp tục khuyên thì Lạc Uyển Linh mở cửa ra.
"Lạc Phong, chị chỉ có em làm chỗ dựa thôi. Em nói đúng, chị không thể tiếp tục như thế được. Em đi cầu xin Mạn Nhu, cầu xin cô ta trở lại bên cạnh em đi. Chỉ cần cô ta bằng lòng tổ chức buổi họp báo nói giúp cho chị thì chị lại có cơ hội xoay người!"
Nếu như anh ta và Mạn Nhu còn ở cùng một chỗ, dường như tất cả những điều này đều sẽ không xảy ra.
Lạc Uyển Linh lấy điện thoại di động ra, gọi tới số của Mạn Nhu giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Điện thoại vừa được kết nối, cô ta liền khóc lóc cầu xin Mạn Nhu tha thứ cho cô ta.
"Là tôi sai, tôi thật sự biết sai rồi. Mạn Nhu... cô giúp tôi đi."
"Giúp thế nào?" Mạn Nhu lạnh lùng đáp lại ba chữ.
"Cô giúp tôi làm rõ với công chúng, nói tất cả những điều này chỉ là một sự hiểu nhầm thôi. Cô có điều kiện gì tôi đều sẽ đồng ý với cô hết. Không phải cô thích Lạc Phong sao? Tôi sẽ lập tức bảo Dương Vũ rời khỏi Huy Hoàng, để cho Lạc Phong trở lại với cô. Còn nữa, tất cả tài nguyên của công ty đều sẽ cho cô, có được không?"
"Nếu như cô vẫn cảm thấy không đủ, có yêu cầu gì thì cô đều có thể nói ra!"
"Chuyện này không phải là một cuộc giao dịch. Cho dù vậy, chị cũng không có lợi thế gì để có thể nói điều kiện với tôi. Nếu như tất cả giống như kế hoạch của chị, vậy người bị truyền thông bao vây tấn công là tôi, chị sẽ làm như thế nào?"
"Đuổi tôi ra khỏi công ty cũng xem như các người nương tay đi?"
"Lạc Uyển Linh, chị có kết cục như hôm nay là do bản thân chị tự chuốc họa vào thân, không ai có thể giúp chị được. Chị cầu xin tôi chẳng qua bởi vì không cam lòng, muốn Đông Sơn tái khởi, nhưng trong lòng chị vẫn hận tôi."
"Chuyện chị làm với tôi trước kia và chuyện lần này xem như hòa nhau, về sau chúng ta ai đi đường người đấy."
Lạc Uyển Linh nghe tiếng điện thoại cúp máy, tay rũ xuống chẳng còn sức lực gì, bên tai vang lên giọng nói của Lạc Phong nhưng cô ta hoàn toàn không nghe được, trong đầu chỉ quanh quẩn lời Mạn Nhu nói.
Mà cô ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Mất đi cơ hội chuyển mình, còn phá hủy cả sự nghiệp của mình nữa.
Chuyện làm cho cô ta không có cách nào đối mặt vẫn còn ở phía sau. Một giờ sau, ban lãnh đạo cấp cao của Huy Hoàng cho tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, để tránh trực tiếp xung đột với Đại Thiên, bọn họ quyết định hủy bỏ tất cả chức vụ của Lạc Uyển Linh ở trong công ty, hoàn toàn đá cô ta ra khỏi công ty.
"Bỏ xe bảo vệ tướng à?" Lạc Uyển Linh lấy lại sự tỉnh táo. Cô ta xé nát tờ thông báo trong tay thành từng mảnh nhỏ, trừng mắt với mấy người Lạc Phong: "Nằm mơ! Bây giờ ngại chị gây cản trở, muốn một cước đá văng chị ra sao?"
"Chị, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Chị cũng hiểu rõ thực lực của Đại Thiên, vậy cũng nên suy nghĩ cho đại cục của công ty chứ!" Lạc Phong nháy mắt ra hiệu cho nhân viên phía sau. Chờ sau khi bọn họ rời khỏi phòng làm việc, anh ta mới đi tới an ủi Lạc Uyển Linh: "Trước đây chị về nước là để giúp em, không ai ngờ được chuyện lại biến thành như vậy. Chị hãy nghe em, tạm thời ra nước ngoài ở một thời gian, chờ sống gió qua đi, em sẽ lại đón chị về."
Lạc Uyển Linh vừa nghe vậy liền cuống lên: "Ngay cả em cũng muốn nghe theo bọn họ à? Chị là chị em đấy!"
"Chị đừng nóng, em nhất định là đứng ở bên phía chị."
"Em tưởng chị dễ lừa gạt giống như những người phụ nữ kia của em sao? Lạc Phong, em thật ác độc, vừa xảy ra chuyện lại làm sạch bản thân, em có thể làm được chuyện gì nữa chứ!"
"Đại Thiên xác định chị là tổng thanh tra của Huy Hoàng, cho dù em có đá chị ra khỏi công ty, lúc đó Đại Thiên cũng sẽ không buông tha cho em đâu. Ngoại trừ Mạn Nhu, tất cả mọi người trong Giải trí Huy Hoàng sẽ bị liên lụy, bao gồm cả em và Dương Vũ!"
"Chị không đi đâu cả, chị muốn xem em và Dương Vũ bị Đại Thiên cấm xuất hiện trong các hoạt động thế nào!"
Giống như lời Lạc Uyển Linh nói, ở trong cả chuyện này, người duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Mạn Nhu, thậm chí bởi vì chuyện lần này mà danh tiếng của nàng còn tăng thêm.
Mà Đại Thiên cũng củng cố vị trí giống như đế vương của mình, đúng là một công đôi việc.
Lúc này trong văn phòng của Phong Miên lại gió êm sóng lặng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của cô nhìn lướt qua màn hình của điện thoại, đó là tin nhắn của Mạn Nhu.
"Em đã đến quán cà phê ở dưới tầng công ty của chị."
Khóe miệng cô cong lên thoáng cười và lập tức đóng tập tài liệu lại.
Thư ký đi vào cửa, đã thấy Phong Miên muốn đi ra ngoài: "Tổng Giám đốc Phong, ngài còn có buổi họp buổi chiều..."
"Hoãn lại." Phong Miên ném lại một câu như vậy rồi đi thẳng vào thang máy. Ở trong mắt cô, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn Mạn Nhu.
Cô hấp ta hấp tấp chạy tới quán cà phê, liếc mắt đã nhìn thấy được Mạn Nhu ngồi ở trong góc, đeo kính mắt gọng kim loại, thay đổi kiểu tóc nhưng thoạt nhìn hình như có chút rầu rĩ không vui.
"Chị có thể ngồi ở đây không?" cô cầm hai cốc cà phê đi tới bên cạnh Mạn Nhu.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Mạn Nhu ngẩng đầu lên: "chị ngồi đi."
Phong Miên nhíu mày: "Em mất hứng à? Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì..." Mạn Nhu cúi đầu nhìn cốc cà phê do cô cầm tới, hơi do dự một chút rồi hỏi: "Chuyện của Lạc Uyển Linh lần này không mang tới rắc rối gì cho chị chứ?"
Nàng vừa nghe được hai nhân viên của Đại Thiên bàn luận, nói ở trong công ty Phong Miên có chút không vui với các ủy viên quản trị.
Trong bản tuyên bố của Đại Thiên có nhắc tới tên của Mạn Nhu, đây đương nhiên là ý của Phong Miên. Nhưng các ủy viên quản trị của công ty cho rằng không cần thiết phải làm vậy. Đối với bọn họ, cảnh cáo Lạc Uyển Linh là đủ rồi.
Bên ngoài đều không biết Mạn Nhu là vợ của Phong Miên.
Phong Miên nghe nàng nói vậy liền đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Mạn Nhu, khi Mạn Nhu muốn tránh thì cô kéo tay nàng lại, nhìn mặt của nàng với vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
"Em không cần băn khoăn gì cả, chị có thể giải quyết được những chuyện kia."
Bất kể Mạn Nhu nghe được tin đồn gì, Phong Miên đều không muốn để cho nàng phải suy nghĩ nhiều.