Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 89: Giải Thưởng Cống Hiến Tốt Nhất



"Chào buổi tối, mời mọi người xem trước một đoạn phim."

Trương Vân mặc chiếc váy dài kẻ ô vuông đang trổ hết tài năng ở trong các ngôi sao nữ. Làm tổng Giám đốc một công ty, cô ta có dáng người tốt, gương mặt xinh đẹp không thua bất kỳ một ngôi sao nào.

Ngay lập tức, đèn trong cả hội trường tối đi, tầm mắt mọi người và bao gồm cả Mạn Nhu đều tập trung ở ánh sáng duy nhất trên màn ảnh lớn.

Nhưng khi nàng nghe được nhạc nền của đoạn phim này liền sửng sốt.

Đây là nhạc nên trong bộ phim đầu tiên nàng quay, bởi vì bộ phim điện ảnh này vô cùng quan trọng đối với nàng, cho nên đến bây giờ nàng vẫn nhớ, tiếp theo trên màn ảnh chiếu bộ phim nàng từng tham dự quay trước đó, cuối cùng còn chiếu phỏng vấn "Hậu trường" của chương thình truyền hình thực tế.

Mạn Nhu gần như nín thở rồi.


"Đó là Mạn Nhu à?"

"Kỹ năng diễn xuất của cô ấy quả thật không tệ."

Xung quanh vang lên tiếng bàn luận.

Ánh đèn chiếu lại sáng lên.

Trương Vân cầm tấm thiệp trong tay, giọng nói vang vọng ở trong cả hội trường.

"Tối nay ánh sao chói lòa, bao nhiêu ngôi sao xuất sắc từng đứng ở đây nhận được giải thưởng, giành được vô số tiếng vỗ tay, nhưng hôm nay tôi phải tuyên bố giải thưởng có ý nghĩa rất đặc biệt này."

"Cô ấy là một diễn viên đặc biệt chuyên nghiệp. Vai diễn mà cô ấy tham gia diễn đã để lại cho chúng ta ấn tượng đặc biệt sâu sắc, trong công việc cô ấy cũng để cho chúng ta thấy được sự cố gắng và kiên trì của diễn viên điện ảnh. Cô ấy chính là... Mạn Nhu!"

Dưới đài, chỗ ghế ngồi có phần yên tĩnh, sau đó chậm rãi vang lên tiếng vỗ tay.

Phần thưởng cống hiến cao nhất?


Ở trong lịch sử Liên hoan phim Kim Qua này chưa bao giờ có.

Có thể nói là Mạn Nhu đã phá kỷ lục. Nàng vừa kích động vừa vui mừng, bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào cho phải!

Cuối cùng, được nhân viên bên cạnh nhắc nhở, nàng mới chậm rãi đứng lên.

Khi ánh đèn chiếu vào trên người nàng, nàng cảm thấy mỗi bước đi của mình dường như không thật lắm.

"Mặc dù năm nay cô ấy không chọn tham dự tác phẩm nào, nhưng tác phẩm của cô đã cho mọi người thấy rõ như ban ngày, cô ấy thông qua điện ảnh tiến vào trong giới điện ảnh quốc tế, nhận được sự khen ngợi nhất trí của các đạo diễn quốc tế, cũng là cô thông qua con đường làm việc để nói cho chúng ta biết, cái gì là nhân cách thật sự của người làm điện ảnh! Mạn Nhu, cảm ơn cô đã cố gắng vì điện ảnh, cũng hi vọng sau này cô có thể làm việc, tạo ra tác phẩm hay hơn."


Trương Vân giao micro cho Mạn Nhu và tránh qua một bên.

Mạn Nhu đứng ở trên đài, cảm giác khẩn trương và kích động tràn ngập trong đầu nàng, nàng không đoán được cảnh tượng này, càng không ngờ nàng có cơ hội lại đứng ở đây.

Kết quả này làm cho nàng cảm động muốn rơi nước mắt.

Hóa ra sân khấu này gần nàng như vậy...

Nàng nhìn vào ống kính và khẽ mỉm cười: "Cảm ơn... Ban giám khảo đã trao giải thưởng này cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, làm ra tác phẩm hay hơn. Tôi cũng mượn cơ hội này cảm ơn tất cả những người đã tin tôi và ủng hộ tôi."

Nàng rất muốn nói ra tên của Phong Miên, nhưng vẫn không thể làm như vậy được.

Trong lòng nàng xúc động khó có thể nói thành lời, nàng muốn lập tức được gặp cô.

Nhìn Mạn Nhu nghẹn ngào ở trên đài, phần thưởng này không phải là phần thưởng cao nhất mà nàng từng được nhận, nhưng nó đã chứng minh cố gắng và kiên trì của nàng là chính xác, cũng khiến cho nàng hiểu rõ rốt cuộc ai mới là người cuối cùng ở bên cạnh nàng.
Chỉ có người từng trải qua mưa gió, mới hiểu được tâm trạng của nàng lúc này.

Mạn Nhu mỉm cười rưng rưng nước mắt, cung kính cúi đầu. Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tác phẩm tất nhiên quan trọng, nhưng nếu như trong giới này trở nên chướng khí mù mịt, vậy còn nói gì tới nghệ thuật nữa.

Theo lễ trao giải kết thúc, Mạn Nhu mới dần bình tĩnh trở lại.

Cách đó không xa, ánh mắt Dương Gia Cữu vẫn luôn dõi theo nàng. Trong lòng ông ta cảm thấy tức giận không có cách nào ép xuống được. Nếu không phải vì Mạn Nhu, ông ta làm sao có thể bị phía tổ chức điều tra? Nhìn Mạn Nhu rạng rỡ ở trên đài, ông ta càng muốn giữ lấy nàng. Với vẻ đẹp của Mạn Nhu, diễn viên nhỏ như Dương Vũ không thể nào so sánh được.

Chỉ có điều, bây giờ ông ta vẫn không thể xuống tay với Mạn Nhu được. Nàng vừa nhận được giải thưởng này sẽ làm người khác chú ý. Ông ta hừ một tiếng và rời khỏi hội trường. Ông ta phải đi tới bệnh viện xem tình hình của Dương Vũ thế nào, không thể để cho cô ta nói lộ ra quan hệ của bọn họ được.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Mạn Nhu theo cửa bên đi ra ngoài, làn váy của nàng kéo trên mặt đất nhưng nàng hoàn toàn không để ý tới. Nàng nhìn người phụ nữ cách đó không xa, khóe miệng cong lên.

Nàng biết cô nhất định sẽ tới!

"Miên."

Các diễn viên khác đều rời đi theo cửa chính, nàng không lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy nên không kìm chế được liền gọi tên cô.

"Chúc mừng..."Phong Miên giơ tay ôm lấy Mạn Nhu. Trong bóng đêm, hai người đặc biệt thân mật.

"Em..." Nàng mở miệng, lời muốn nói nhiều như một quyển sách vậy. Nhưng có lẽ vì nhìn thấy mặt cô, nàng bỗng nhiên lại không muốn dùng lời nói để diễn tả tình cảm của nàng nữa.

Dường như hiểu được lời nàng định nói, Phong Miên dẫn nàng lên xe: "Chúng ta về nhà thôi."

Mạn Nhu mỉm cười rúc vào trong ngực cô.

"Em rất nhớ chị."
Nàng nói nhỏ ở bên tai. Phong Miên ôm nàng xuống xe và đi vào biệt thự.

Nàng ôm lấy cổ Phong Miên, dâng lên đôi môi ấm nóng, hai người ôm nhau thật chặt, dùng nhiệt độ cực nóng để đốt cháy buổi tối ngọt ngào này.

Mãi đến đêm khuya, bọn họ mới kết thúc sự triền miên, ngồi ở trên ban công và ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm.

"Có phải giải thưởng này là do chị sắp xếp không?" Nàng nghi ngờ ngước cổ lên và nhìn kỹ nét mặt của cô.

Dù sao thế lực của cô vượt quá sự tưởng tượng của nàng, muốn một mình tạo ra một giải thưởng cũng không phải là vấn đề khó khăn. Nhưng nếu là Phong Miên phái người tạo quan hệ, như vậy thì nàng thà không cần tới giải thưởng này.

"Không phải, chị biết em không thích." Lòng bàn tay của Phong Miên xoa nhẹ lên lưng của Mạn Nhu. Cho dù thời gian bọn họ ở chung không lâu nhưng cô vẫn biết rõ sở thích và sự quật cường của nàng.
Đôi môi mỏng của cô hơi cong lên, lại ghé sát lại gần Mạn Nhu hơn một chút: "Tối nay em muốn thưởng gì nào?"

"Ừ... Muốn gì cũng được sao?" Mạn Nhu cười giảo hoạt, ngón tay giữ lấy mặt cô: "Em muốn người phụ nữ trước mắt em ở cùng em cả cuộc đời."

Phong Miên nhìn chăm chú vào nàng, trong con ngươi đen như mực hiện rõ vẻ mặt tươi cười của Mạn Nhu.

"Em lãng phí một cơ hội rồi, bởi vì người phụ nữ này đã thuộc về em."

...

Ở phòng bệnh VIP của bệnh viện Đồng Tâm.

Dương Vũ nằm ở trên giường bệnh, chậm rãi mở hai mắt ra. Bên cạnh là Huy - người đại diện của cô ta, ngoài cửa là các phóng viên đã bị ngăn cản. Bọn họ không buông tha vẫn chặn ở cửa, muốn lấy được tin tức trực tiếp.

"Vũ, cô đã tỉnh rồi!" Huy thấy cô ta mở mắt, lập tức đi tới bên giường: "Thế nào? Cô có thấy khá hơn chút nào không?"
Dương Vũ nhìn anh ta, dần suy nghĩ tới chuyện tối hôm trước: "Lễ trao giải đã kết thúc rồi sao?"

"Ừ, tất cả đều đã qua, cô nghỉ ngơi cho tốt đi." Huy thở dài. Anh ta một đường để ý Dương Vũ cho tới hôm nay, cũng không hy vọng cô ta tự tổn thương chính mình như thế.

"Tôi... Cuối cùng vẫn thua bởi Mạn Nhu." Tay Dương Vũ run rẩy nắm chặt ga trải giường, trong mắt đầy căm hận.

"Sau lưng cô ta nhất định phải có người giúp đỡ, không ngờ lại phá kỷ lục của Liên hoan phim Kim Qua, lấy được giải thưởng cống hiến tốt nhất gì đó. Cô ta có cống hiến gì chứ, còn không phải là đập tiền mà ra sao!"

"Cái gì?" Đầu óc Dương Vũ thoáng cái đã tỉnh táo lại.

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới Mạn Nhu lại có thể...

Dương Vũ nghiến răng: "Anh đi thu xếp mấy phóng viên quen thuộc vào phỏng vấn tôi. Trên tay tôi có ghi âm và ảnh chụp Lạc Phong bí mật đàm phán với Dương Gia Cữu. Mạn Nhu có thể giành được giải thưởng này tuyệt đối có liên quan với Dương Gia Cữu. Cho dù không có thì tôi cũng muốn kéo cô ta cùng chết."