Bây giờ hiểu biết về Thái tử của Tiêu Hề Hề đã có một trình độ nhất định, ngay cả khi nét mặt hắn không có gì thay đổi, nàng vẫn cảm nhận được tâm trạng thay đổi của hắn.
“Điện hạ sao lại không vui nữa rồi?”
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Nàng không nỡ xa Nhiếp Trường Bình à?”
Tiêu Hề Hề “Không có.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu không nỡ xa y, tại sao sau khi y đi, nàng lại lơ đãng như vậy?”
Vừa nãy lúc đánh cờ, nàng hoàn toàn lơ đãng, tâm trí không đặt trên bàn cờ.
Rõ ràng ngồi trước mặt hắn, nhưng lại nghĩ đến nam nhân khác.
Không giữ phụ đạo!
Tiêu Hề Hề chớp đôi mắt hạnh “Thần thiếp đang nghĩ khi nào y mang bánh ngọt vào cung, Tô Hương Đường gì đó mà y nói, thần thiếp chưa ăn bao giờ cả, thần thiếp rất muốn ăn thử.”
Lạc Thanh Hàn hừ lạnh “Chỉ là mấy miếng bánh ngọt, ngự thiện phòng cũng có thể làm, mùi vị không thua gì bên ngoài.”
“Điện hạ từng ăn bánh ngọt ở Tô Hương Đường rồi à?”
“Chưa.”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Nếu người chưa ăn, làm sao người có thể chắc chắn bánh ngọt của Tô Hương Đường không ngon bằng ngự thiện phòng? Tục ngữ có câu, có thực tiễn mới thực sự hiểu biết, chúng ta ăn thử bánh ngọt của Tô Hương Đường và ngự thiện phòng, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất, người nói phải không?”
Lạc Thanh Hàn tiếp tục hừ lạnh “Nàng là tham ăn, muốn ăn bánh ngọt cả hai nơi.”
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười cười “Ây da, Điện hạ biết trong lòng là được rồi, đừng nói ra vậy chứ.”
“Thêm một ván nữa.”
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên “Không phải vừa rồi người nói không đánh nữa sao?”
“Bảo nàng đánh thì cứ đánh, lần này không được lơ đãng.”
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm “Lòng dạ Thái tử như mò kim đáy biển.”
Nàng cầm quân trắng, tùy ý tìm một vị trí đặt xuống.
Lạc Thanh Hàn lập tức đặt một quân đen.
Trên bàn cờ ngày càng nhiều quân đen trắng.
Lạc Thanh Hàn bất ngờ phát hiện chiến thuật của Tiêu lương đệ trong ván này đã thay đổi.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, sau khi đặt một quân cờ, ăn một quân trắng.
Hắn định lấy quân trắng đó ra, nhưng bị Tiêu Hề Hề ngăn lại.
“Điện hạ đừng động, nhìn kỹ mấy quân trắng này xem, chúng giống cái gì?”
Lạc Thanh Hàn nhìn quân trắng trước mặt, nhìn không ra khác biệt gì.
Tiêu Hề Hề dùng tay vẽ “Người không nhìn ra sao? Những quân trắng này nối với nhau tạo thành hình trái tim đó, cả lúc đánh cờ thần thiếp cũng trong trạng thái yêu người nè ~”
Lạc Thanh Hàn “……”
Cái bẫy đến một cách bất ngờ.
Hắn im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng trầm khàn.
“Miệng lưỡi trơn tru, nói năng ngọt xớt.”
Tiêu Hề Hề cười hì hì.
Một tiểu thái giám đi tới cửa quỳ xuống “Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng phái người đưa đồ đến.”
Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề.
“Nàng ra tiếp đón đi.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Người bảo thần thiếp đi?”
Lạc Thanh Hàn “Bình thường là do Thường Hỉ làm, nhưng Thường Hỉ vẫn đang dưỡng thương, Tuệ Tương bị đưa về điện Tiêu Phòng, ta còn đang bệnh, nên chỉ có thể bảo nàng ra mặt ứng phó vài câu.”
Tiêu Hề Hề không muốn di chuyển, ăn vạ “Nhưng thần thiếp không giỏi mấy chuyện này.”
“Chỉ một nô tài thôi, nàng tùy tiện ứng phó vài câu là được, làm xong rồi buổi tối sẽ bảo ngự thiện phòng hầm gà cho nàng.”
Tiêu Hề Hề tức thì đứng dậy “Xin Điện hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, không phụ phó thác của người!”
Nói xong, nàng hăng hái ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn nhìn ván cờ trước mặt, trên đó có một trái tim lớn được xếp bằng các quân trắng.
Trái tim này mang đến cảm giác giống như Tiêu lương đệ, mũm mĩm dễ thương.