Vốn Lạc Thanh Hàn không muốn ăn nữa, nhưng Tiêu Hề Hề không tha cho hắn.
“Bữa tối Điện hạ chỉ ăn hai hớp cháo, ăn ít như vậy buổi tối nhất định sẽ đói, người nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Nàng múc đầy bát mì đặt trước mặt Thái tử, giục hắn mau ăn.
Lạc Thanh Hàn hưởng thụ quan tâm của nàng, làm theo ý nàng.
Hắn chậm rãi ăn hết mì trong bát, sau đó nhìn Tiêu lương đệ dọn sạch thức ăn trên bàn.
Ăn uống no nê xong, Thái tử đi tắm như thường lệ.
Tiêu Hề Hề muốn cáo từ rời khỏi, nhưng bị Thái tử gọi lại.
“Nàng t.ắm chung với ta.”
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, nàng tưởng giống trước kia, mỗi người một bồn tắm, bức bình phong ngăn ở giữa.
Lúc nàng theo Thái tử đến bể tắm, mới biết Thái tử nói t.ắm chung có nghĩa là cùng nhau tắm thật!!!
Tiêu Hề Hề lập tức lùi lại, lấy tay che ngực, như cô vợ bé tội nghiệp sắp bị ép làm chuyện xấu vậy.
“Thái … Thái tử Điện hạ, như vậy không tốt đâu, nam nữ khác biệt, người ta xấu hổ lắm.”
Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng “Chỉ là cùng tắm thôi, nàng xấu hổ cái gì?”
“Tắm thì phải cởi y phục chứ, cởi xong không phải … sẽ ấy ấy sao?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi “Không phải nàng nói người nàng thích nhất là ta à? Cùng người mình thích làm chuyện mình thích không phải là đương nhiên sao?”
Tiêu Hề Hề “……”
Chết chưa, bị hắn bắt bài rồi.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt dần trầm đi “Lẽ nào, những lời trước đó nàng nói, toàn lừa gạt ta sao?”
“Không phải không phải! Tuyệt đối không phải! Người thần thiếp thích nhất là Thái tử Điện hạ!”
“Vậy thì hầu hạ ta cởi áo.”
Lạc Thanh Hàn duỗi hai tay, đứng đó chăm chú nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề lê bước chân bi thảm chậm chạp bước tới.