Sắc mặt Thái tử Điện hạ lúc này không thể diễn tả.
“Nàng cứ phải dùng cách này chữa nấc cụt à?”
Tiêu Hề Hề chống hai tay xuống đất, đầu hướng xuống, chân hướng lên, bày ra tư thế trồng cây chuối.
Nàng mặc một áo trong tay hẹp màu hồng ở trên, quần lụa rộng cùng màu ở dưới, đôi tất trắng đến mắt cá chân.
Dưới tác dụng của trọng lực, ống quần tuột xuống đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn thon thả.
Nàng tự tin nói “Làm thế này sẽ không nấc cụt nữa, trước kia thần thiếp thử rồi, rất hiệu quả.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng như vậy, thật không ra thể thống gì.”
Tiêu Hề Hề “Dù sao ở đây chỉ có hai chúng ta, không có ai nhìn thấy, không sao, nếu người buồn ngủ thì ngủ trước đi, thần thiếp một lát nữa sẽ hết thôi.”
“Nàng bỏ chân xuống mau, ta sai người gọi thái y chữa nấc cụt cho nàng.”
“Đừng, gọi thái y quá phiền phức, đi tới đi lui lãng phí bao nhiêu thời gian, thần thiếp làm thế này sẽ chữa nấc cụt nhanh hơn, không tin người nhìn đi.”
Lạc Thanh Hàn không chịu được nữa, đứng dậy đi tới, bắt lấy bàn chân nhỏ của nàng, cách một lớp tất gãi lòng bàn chân của nàng.
“A!”
Tiêu Hề Hề bị dọa sợ, cả người run lên, ngã sang một bên.
Lạc Thanh Hàn bắt được nàng.
Nàng dựa vào lòng hắn, dùng sức rụt chân lại, lấy tay che miệng, cố không cười thành tiếng, nhưng hai vai vẫn không kìm được run lên bần bật.
Qua hồi lâu, giọng nàng run run thốt ra một câu.
“Điện hạ xấu quá đi ~”
Lạc Thanh Hàn nhìn nữ nhân trong lòng.
Lúc này nàng thả lỏng miệng không cười nữa, nhưng khóe mắt vẫn hơi ửng đỏ, đó là phản ứng si.nh lý khi nàng muốn cười mà phải cố nhịn cười.
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú hơi ửng hồng, chóp mũi nhỏ lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt hạnh ngấn nước trong veo, lấp lánh sáng ngời.
Mái tóc đen dài xõa trên đất, vướng vào y phục của hắn.
Có lẽ vì không khí lúc này quá tốt, tâm trí Lạc Thanh Hàn nhất thời xuất thần.