Ti Trúc nhẹ giọng khuyên “Điện hạ còn đang bệnh, không thể ngồi ngoài gió, nô tỳ giúp người đóng cửa sổ lại nhé.”
Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nàng.
Ti Trúc nở nụ cười dịu dàng nhất, trong mắt tràn đầy tình ý.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Ngươi biết tại sao Tuệ Tương bị đưa về điện Tiêu Phòng không?”
Ti Trúc sững người, không hiểu tại sao đột nhiên Thái tử lại nói tới chuyện này.
Nàng do dự một lúc mới nói.
“Nô tỳ nghe nói nàng chọc giận Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Vì cô ta quản quá nhiều, nên mới bị đuổi đi, hi vọng ngươi đừng giẫm lên vết xe đổ của cô ta.”
Hắn nói rất bình tĩnh, như thể hắn đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng Ti Trúc có thể nghe ra ý cảnh cáo trong đó, tức thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Nàng cuống quýt quỳ xuống “Nô tỳ biết sai rồi.”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Ti Trúc run rẩy đứng dậy, lui ra ngoài.
Nàng vừa lúc gặp Tiêu lương đệ trước cửa.
Tiêu Hề Hề vẫn nhớ tình nghĩa món thịt heo hầm, mỉm cười với nàng.
Trong mắt Ti Trúc, nụ cười này biến thành biểu cảm chế giễu nàng, khiến nàng tức đến mức đau cả ruột gan.
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, nàng đi thẳng vào phòng, chạy đến cạnh Thái tử.
“Điện hạ, xem thần thiếp mang gì cho người nè?”
Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống, thấy nàng lấy hai quả lựu đỏ mọng từ trong ngực.
Nàng nhìn quanh, đặt quả lựu nhỏ hơn vào tay Thái tử rồi vui vẻ nói “Vừa rồi thần thiếp nhìn thấy phía sau điện Lân Đức có hai cây lựu, trên cây còn có trái nữa, thần thiếp đã hái hai trái.”
Trong cung có rất nhiều nơi trồng lựu, không phải để ăn, mà để cầu may.
Lạc Thanh Hàn cầm quả lựu khá nặng, nghĩ đến ý nghĩa của nó, bất chợt nhìn vào bụng Tiêu Hề Hề.
Nàng tặng lựu cho hắn, có phải đang ám chỉ điều gì với hắn không?