Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm và mang hành lý chuyển đến tẩm điện của Thái tử.
Tẩm điện của Thái tử cũng giống như con người hắn, không có đồ trang trí dư thừa, thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo hoang vắng.
Tiêu Hề Hề thì khác, nàng có rất nhiều đồ dùng cá nhân.
Ví như gối thêu hoa có ba cái, gối lớn nhất để ngủ, gối vừa để kê lưng, gối nhỏ nhất làm gối ôm.
Nàng còn có một mâm đựng trái cây chuyên dùng để ăn hạt dưa, một chiếc ly chuyên dùng để uống nước, đi kèm với ống hút tre.
Trải một tấm thảm trên sàn để nàng chạy quanh mà không cần giày.
……
Lúc Bảo Cầm sắp xếp đồ đạc của Tiêu lương đệ xong, tẩm điện của Thái tử thay đổi rất nhiều.
Lạc Thanh Hàn nhìn những thứ thừa thãi trong phòng, thấy chúng rải rác khắp nơi, chúng có sự tươi mới mà hắn không thể hiểu được, như mặt trời mọc ngày xuân, ngang ngược khoe khoang sự tồn tại của chúng.
Khác hẳn với chuyện hắn đến điện Thanh Ca qua đêm, hắn chỉ qua đêm, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng bây giờ Tiêu lương đệ để lại nhiều dấu vết trên địa bàn của hắn.
Tệ hơn nữa, hắn lại không thấy phản cảm.
Tiêu Hề Hề đặt một chồng sách truyện trên bàn nhỏ cạnh giường, để nàng tiện đọc giải sầu.
Lạc Thanh Hàn khá ngạc nhiên “Nàng có thể đọc hiểu sách à?”
“Điện hạ, tuy trình độ văn hóa của thần thiếp không cao, nhưng ít nhất cũng biết chữ, mấy quyển sách truyện này đều xài ngôn ngữ dân dã, có kèm theo hình ảnh nữa, thần thiếp dĩ nhiên xem hiểu rồi.”
Lạc Thanh Hàn tiếp nhận giáo dục của hoàng gia từ khi còn nhỏ, chưa từng đọc mấy sách truyện như vậy.
Hắn mở một quyển.
Phát hiện đây là một quyển tuyển tập phong cảnh vật phẩm, trong đó ghi chép kỳ nhân dị sự khắp nơi, văn phong có phần giản dị, nhưng chữ viết vụng về, giấy thô ráp.
Thái tử Điện hạ xem được hai trang thì mất hứng.
Hắn tiện tay đặt quyển sách về chỗ cũ.
“Nếu nàng thích mấy loại tạp kí này, lát ta sẽ cho nàng vài quyển.”
Tiêu Hề Hề vui vẻ gật đầu “Được đó, đa tạ Điện hạ!”
Bữa tối hôm nay, Ti Trúc đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món thịt béo ngậy, trong đó có cả thịt heo hầm.