Lạc Thanh Hàn “Nếu ta xảy ra chuyện gì, tự biết sẽ thông báo cho nàng, nếu không thông báo cho nàng, nàng cứ yên tâm mà đợi trong điện Ngọc Liên.”
Bạch trắc phi cố nén nước mắt, run giọng nói “Vâng.”
Rời điện Lân Đức, nàng cố kìm nước mắt, đến khi về điện Ngọc Liên, nàng mới bật khóc.
Liễu Nhứ lo lắng, nghĩ hết cách khuyên nàng nghĩ thoáng một chút.
Nhưng Bạch trắc phi làm sao nghĩ thoáng được?
Nàng mang theo trái tim chân thành đi tìm Thái tử, nhưng sự chân thành của nàng bị tổn thương vỡ thành từng mảnh.
Liễu Nhứ dỗ dành “Nương nương đừng buồn, Thái tử Điện hạ chỉ nhất thời bị ả hồ ly Tiêu lương đệ mê hoặc mà thôi, tất cả đều là lỗi của Tiêu lương đệ, nhất định do ả nói bậy trước mặt Thái tử, làm xấu ấn tượng của người trước mặt Thái tử. Người phải bình tĩnh, ngày tháng tương lai còn dài, chúng ta từ từ nghĩ cách đối phó ả.”
“Tiêu lương đệ …”
Bạch trắc phi nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ này, ý hận trong lòng không ngừng dâng lên.
..….
Tiêu Hề Hề cầm bánh quế hoa mới làm đi tìm Thái tử.
Lạc Thanh Hàn vốn muốn phái người đi tìm nàng, thấy nàng tới liền bảo nàng ngồi bên cạnh.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống, đưa bánh quế hoa đến trước mặt hắn.
“Hoa quế này mới hái đó, làm thành bánh quế hoa thơm ngon lắm, người thử đi.”
Lạc Thanh Hàn cắn một miếng bánh quế hoa trên tay nàng, sau đó nói hắn không ăn nữa.
Tiêu Hề Hề cũng không chê, nhét thẳng nửa miếng bánh còn lại vào miệng mình.
Lạc Thanh Hàn giơ tay gỡ một cánh hoa quế nhỏ trên búi tóc của nàng, hỏi “Vừa rồi nàng đi hái hoa quế chơi à?”
“Vâng, vừa rồi thần thiếp tới đưa canh cho người, tình cờ là lúc người đang nói chuyện với Bạch trắc phi, cho nên thần thiếp đi chỗ khác chơi.”
Lạc Thanh Hàn giải thích “Vừa nãy Thái phó đến, ông ấy là lão sư của ta, ta không thể không nể mặt ông ấy.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, thấy nàng không hề tức giận.
Hắn bất giác nhíu mày “Nàng thấy ta ở cùng với nữ nhân khác, lẽ nào không thấy tức giận sao?”
Tiêu Hề Hề hiểu rồi, Thái tử đang thăm dò nàng!
Nam nhân không thích nữ nhân ghen tuông nhỏ nhen, chắc Thái tử cũng vậy.
Nhưng nàng không thể ra vẻ như không tức giận, như vậy sẽ làm Thái tử cảm thấy nàng không quan tâm ngài ấy, tổn hại đến lòng tự trọng của ngài ấy.
Nam nhân mà, rất trọng thể diện.
Tiêu Hề Hề thở dài, bất đắc dĩ nói “Thần thiếp sao không tức giận? Nhưng thần thiếp tức giận thì có thể làm gì? Người là Thái tử, tam cung lục viện là chuyện rất bình thường, thần thiếp không thể vì chút ghen tuông của mình, mà không cho phép người gặp phi tần khác đúng chứ? Huống chi Bạch trắc phi vào cung sớm hơn thần thiếp, giao tình với người càng sâu, bây giờ người bệnh, đương nhiên muốn nàng ta tới thăm một chút. Điện hạ yên tâm, thần thiếp biết thân phận của mình, nhất định sẽ không nghĩ chuyện không nên nghĩ, người cứ việc làm chuyện mình muốn làm, thần thiếp sẽ luôn ủng hộ người.”
Lời nàng nói thấu tình đạt lý, không sai sót gì, nhưng Lạc Thanh Hàn cảm thấy rất chói tai.
Hắn không vui hỏi “Nàng cố ý dùng lời này châm chọc ta sao?”
Tiêu Hề Hề ngẩn người “Thần thiếp không có.”
Lạc Thanh Hàn cảm thấy nàng giả ngốc, trong lòng ngày càng bất mãn, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Nàng có gì bất mãn thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo châm chọc ta, ta không thích nghe những thứ này.”