Bạch trắc phi và Tần lương đệ vốn muốn đi theo Thái tử, lại thấy Thái tử đi thẳng về phía Tiêu trắc phi.
Hai người đồng loạt dừng lại, nhìn Thái tử tới trước mặt Tiêu trắc phi.
Hai người đứng đối diện nhau.
Tiêu trắc phi mặc áo choàng trắng bạc, đẹp đẽ đứng đó, giống như ngôi sao sáng nhất trong đêm.
Nàng ngẩng đầu để lộ khuôn mặt trắng trẻo bóng mịn.
Không biết Thái tử nói gì với nàng, nàng nở nụ cười rạng rỡ, trông rất vui vẻ.
Nàng chủ động kéo tay Thái tử đi về hướng xe ngựa.
Thái tử không giãy ra, để mặc nàng kéo.
Hai người dần dần đi xa.
Bạch trắc phi nắm chặt khăn lụa trong tay, móng tay dường như đ.â.m xuyên qua khăn lụa.
Tần lương đệ cười như có như không nói “Tiêu trắc phi được sủng ái thật đấy.”
Bạch trắc phi không nói gì, xoay người rời đi.
Tần lương đệ cũng không tức giận, thản nhiên nói với Ỷ Thúy.
“Chúng ta cũng về cung.”
“Vâng.”
Tiệc Trung thu tối nay đã kết thúc.
……
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ngồi xe ngựa về điện Thanh Ca.
Cỗ xe dừng lại trước cổng.
Tiêu Hề Hề mời Thái tử ngồi chờ một lúc, nàng vào bếp chuẩn bị.
Nàng phải chuẩn bị bữa khuya cho Thái tử.
Bảo Cầm cũng vào phòng bếp nhỏ giúp đỡ Tiêu trắc phi.
Lạc Thanh Hàn nghĩ hôm nay là tết Trung thu, hắn sai người tìm một số vật liệu, chuẩn bị làm một chiếc đèn lồng.
Lúc này, Triệu Hiền đứng ngoài cửa, hành lễ với Thái tử ngồi bên trong.
“Điện hạ, mạt tướng có chuyện bẩm báo.”
Lạc Thanh Hàn dùng gậy tre làm khung đèn, trả lời “Nói.”
Triệu Hiền bước vào, kể lại chuyện Tiêu trắc phi bị đánh lén, cuối cùng nói “Tiểu thái giám được đưa đi chữa trị, thái y nói đã giữ được mạng, nhưng lưỡi bị cắn nát, e là không nói được nữa.”
Không nói được thì không cho lời khai được.
Lạc Thanh Hàn “Đến Nội thị tỉnh điều tra tiểu thái giám này, xem thử là người của ai?”
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn cầm khung đèn đã buộc chặt, xem xét một hồi thấy kích thước vừa phải, sau đó cầm giấy Tuyên phết hồ rồi cẩn thận dán.
Hắn thuận tiện hỏi “Nam nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng thay y phục kia đã tỉnh chưa?”
Triệu Hiền thành thật trả lời “Gã đã tỉnh rồi, gã nói mình tên Lư Vận, là người của Cấm quân. Vì tối nay là tết Trung thu, gã uống nhiều mấy ly, choáng váng đầu óc, nhân lúc không ai chú ý bèn lẻn vào phòng thay y phục lười biếng. Không ngờ lại gặp Đoạn lương đệ ở đó, càng không ngờ Đoạn lương đệ ra tay mạnh như vậy, một phát đánh gã ngất đi.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Lời nói dối này chỉ có con nít ba tuổi mới tin, tiếp tục nhốt lại, ngày mai ta sẽ xử lý.”
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Cung nữ làm đổ rượu lên người Đoạn lương đệ đâu?”
Triệu Hiền “Cung nữ đó c.h.ế.t rồi, treo cổ tự tử.”
Lạc Thanh Hàn không nói nữa.
Hắn cẩn thận dán giấy lên đèn, để giấy dán khô nhanh hơn, hắn thắp một ngọn nến nhỏ bên trong đèn lồng.
Ánh nến chiếu xuyên qua giấy đèn lồng, phủ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một vầng sáng ấm áp.
Xác định Thái tử không còn lệnh nào khác, Triệu Hiền mới cáo lui.
Tiêu Hề Hề bưng khay tới, trên đó có hai bát mì gà nóng hổi.
Sợi mì được nấu trong nước dùng hầm gà, càng thêm đậm đà, bên trên là một ít hành lá và một trứng chiên tròn.
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên khi thấy đèn lồng trong tay hắn, rồi chú ý đến những vật liệu còn lại trên bàn.
“Đây là đèn lồng Điện hạ làm?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp “Ừ.”
Hắn giấu ngón tay vô tình bị một thanh tre cắt vào tay áo.
Hắn dửng dưng nói “Ta rảnh rỗi làm cho vui thôi, nếu nàng thích thì tặng nàng đó.”
Tiêu Hề Hề đặt khay lên bàn, cầm đèn lồng lên nhìn.
Đây là một chiếc đèn lồng tròn nhỏ rất bình thường, vì mới dán lên, giấy còn hơi ướt, hình như chưa khô hẳn.
Nàng cười híp mắt “Không ngờ Điện hạ còn có tài nghệ này, giỏi thật đó!”
Lạc Thanh Hàn rất dè dặt “Tài mọn mà thôi.”
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp sẽ kêu người treo đèn lồng ở đầu giường, từ nay về sau, mỗi ngày mở mắt ra, thần thiếp đều có thể nhìn thấy chiếc đèn lồng này.”
Lạc Thanh Hàn nghĩ, mỗi khi nàng thấy chiếc đèn lồng này, nàng sẽ nghĩ đến hắn phải không?
Tiêu Hề Hề đưa chiếc đèn lồng cho Bảo Cầm, Bảo Cầm tự mình treo chiếc đèn lồng lên đầu giường trong phòng ngủ.
Tiêu Hề Hề gọi Thái tử ăn mì.
“Mau ăn mì đi, không ăn sẽ nở mất.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn trứng chiên trong bát, sắc mặt không biểu cảm.
“Ta không muốn ăn trứng chiên, ta muốn ăn trứng luộc.”
Tiêu Hề Hề “Trứng chiên rất ngon!”
Lạc Thanh Hàn “Ta không ăn, lấy ra.”
Tiêu Hề Hề thì thầm “Điện hạ lại nổi nóng rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng nói gì?”
“Không … không có gì.”
Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp trứng chiên bỏ vào bát của mình.
Nàng trở lại phòng bếp nhỏ, luộc một quả trứng và làm một dĩa dưa chuột xào.
Nàng bóc vỏ trứng luộc, đặt quả trứng trắng tinh vào trong bát của Thái tử, hỏi “Như vậy đã được chưa?”
Lạc Thanh Hàn miễn cưỡng chấp nhận trứng luộc.
Tiêu Hề Hề ngồi đối diện hắn, dùng đũa gắp trứng chiên, cắn một miếng lớn.
Trứng được chiên vàng hai mặt, ngon vô cùng!
Thái tử lại không thích ăn, không biết thưởng thức gì cả!
Tiêu Hề Hề nhanh chóng ăn hết hai trứng chiên trong bát, một tay cầm đũa, một tay cầm bát, hút như vũ bão, ăn hết mì trong bát, đến nước cũng không còn.
Nàng buông đũa, thở một hơi dài mãn nguyện.
“Dù đã lâu không xuống bếp, nhưng kỹ năng nấu mì của thần thiếp không hề kém đi, hương vị của món mì này quả thật rất ngon.”
Lạc Thanh Hàn tao nhã ăn mì, không phát ra tiếng động.
“Thần thiếp nghe nói, mỗi dịp Trung thu ở thành Thịnh Kinh đều tổ chức lễ hội đèn lồng, còn có thể đoán câu đố, tại sao trong cung không có đoán câu đố?”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nuốt mì trong miệng, chậm rãi nói “Nếu nàng muốn đoán câu đố, bây giờ ta có thể ra một câu đố cho nàng.”