Như lời Mộ Viên Bách nói, anh đi phơi đồ xong liền quay lại.
Ninh Hinh ăn cũng rất nhanh, ngoan ngoãn không bỏ thừa thức ăn theo lời anh.
Mộ Viên Bách thì rất hài lòng, anh từ tốn đem dẹp bữa sáng đi thì liền trở về phòng lấy hộp thuốc ra.
" Đến đây " Anh lại sofa ngồi xuống, nhìn cô đang đứng đấy.
Ninh Hinh ngơ ngác nhìn anh.
Thấy cô không chịu đến, Mộ Viên Bách liền đến kéo cô lại cho bằng được.
Thật tình, không biết anh đang chăm vợ hay chăm con nữa?
Để Ninh Hinh ngồi xuống, Mộ Viên Bách tiến đến định cởi áo cô ra thì Ninh Hinh liền đánh vào tay anh.
" Đau đấy " Mộ Viên Bách nhìn cô nói, anh xoa xoa tay mình.
Thấy Ninh Hinh đang muốn chống đối lại mình, Mộ Viên Bách liền dùng biện pháp mạnh, anh kéo cô lại khiến cô không kịp trở tay, nhấn mạnh cô vào lòng mình, sau đó tiện tay cởi áo cô.
Ninh Hinh định đẩy anh ra thì Mộ Viên Bách vòng tay qua eo cô, lên tiếng:" Ngồi yên để tôi bôi thuốc ".
" Cô còn quậy nữa là biết tay tôi đấy " Mộ Viên Bách nhắc nhở.
" Dù gì cũng thấy hết rồi, cô còn ngại cái gì nữa?" Anh đưa tay lấy hộp thuốc lại gần, sau đó nói.
Tay còn lại vẫn vòng qua eo cô, chưa muốn buông ra đây mà.
Mộ Viên Bách phải công nhận bình thường thấy Ninh Hinh vụng về tay chân, nhìn trông cứ như con ngốc.
Nhưng về body...
Nói sao nhỉ? Trông rất nuột đấy chứ, chỉ là bị đánh đến thương tâm ra thế này rồi.
Nhìn tấm lưng của Ninh Hinh, ngoài những vết thương mới, anh cũng thấy rõ các vết sẹo cũ.
Mộ Viên Bách đưa tay chạm nhẹ lên, anh hỏi:" Đây là những vết sẹo cũ?".
Ninh Hinh gật đầu.
" Trước đây cô luôn bị đánh vậy sao?" Anh hỏi, lòng có chút nhói.
Ninh Hinh gật đầu tiếp.
Không nghĩ rằng một cô gái dường như bị bạo hành thế này.
Lão già đấy còn tình người không đấy?
Chả trách khi đến đây, mặc lúc đầu anh ghẻ lạnh cô đến cùng này kia, nhưng trong mắt Ninh Hinh anh vẫn là người tốt.
Bởi vì anh không đánh cô, không động tay lên người cô.
Mộ Viên Bách bỗng ôm chặt Ninh Hinh hơn, trong lòng có chút đồng cảm với cô gái này.
Ninh Hinh không biết anh đang làm gì đằng sau mình, sao tự dưng lại ôm chặt cô hơn như vậy chứ?
Mộ Viên Bách vội làm công việc chính của mình, anh nhanh chóng bôi thuốc cho Ninh Hinh.
Xong việc, anh mặc áo lại cho Ninh Hinh nốt. Từ đầu đến cuối Mộ Viên Bách đều rất nhẹ nhàng, ân cần và từ tốn.
Không có cục súc như mọi hôm đâu nha.
" Đi nghỉ đi " Anh nhấn cô ngồi xuống giường, quan tâm bảo.
Ninh Hinh thấy anh định quay đi, cô vội đưa tay ra kéo áo anh lại.
Mộ Viên Bách bị cô níu kéo lại, anh quay đầu nhìn cô:" Làm sao thế?".
Ninh Hinh nhìn anh.
Mộ Viên Bách ở cùng cô suốt hai tháng nay, dường như nhất cử nhất động của cô anh đều đoán được rồi.
" Muốn đi cùng tôi sao?" Anh hỏi.
Cô mỉm cười gật đầu.
Mộ Viên Bách bất ngờ quay người, anh ngồi thấp xuống.
" Leo lên đi " Anh bảo.
Ninh Hinh như đứa trẻ, cô lao đến ôm lấy cổ anh từ phía sau.
Mộ Viên Bách cõng Ninh Hinh trên vai, cả hai xuống nhà, cô cứ thế mà bám trên lưng anh dường như không muốn xuống.
Mộ Viên Bách cũng không nói gì, bởi vì Ninh Hinh cũng không nặng, cõng cô trên vai cũng không cảm giác gì.
Ninh Hinh cứ ôm lấy anh không buông, lần đầu cô được cõng đó...
Vả lại tấm lưng của Mộ Viên Bách thật lớn, lại còn an toàn như vậy.
...
Mộ Viên Bách cứ thế mà để cô bám trên lưng mình, anh thì cứ làm việc của mình.
Một lúc thì Ninh Hinh đã chán, cô leo xuống khỏi người anh, cùng anh nấu bữa trưa.
" Để tôi làm, ra phòng khách ngồi đi " Anh giành lấy củ hành tây trên tay Ninh Hinh lại.
Ninh Hinh thì nhất quyết không chịu, cô đưa tay giành lấy từ anh.
" Cô đang bị thương đấy, không làm được đâu " Mộ Viên Bách cố chấp giành lại.
Ninh Hinh thì càng cố chấp hơn, cô giành lấy cho bằng được, đầu không ngừng lắc.
[ Tôi làm được ]
Cô quơ tay quơ chân, chả biết anh có thể hiểu ý mình không.
" Chắc chắn làm được?" Mộ Viên Bách hỏi.
Thời gian qua anh đã học và ghi nhớ những động tác cô hay lắm, nên cũng đã hiểu rõ về ý Ninh Hinh muốn nói.
Ninh Hinh bất ngờ.
Anh...anh hiểu cô muốn biểu đạt ý gì sao?
Mộ Viên Bách thấy bộ mặt ngớ ngẩn của cô anh bật cười, đưa tay xoa đầu Ninh Hinh.
" Đừng cố quá sức đấy ".
" Dù sao cô cũng đang bị thương, vẫn nên...".
Anh chưa nói xong, Ninh Hinh đã lao đến ôm lấy eo Mộ Viên Bách.
Mộ Viên Bách có chút bất ngờ, anh vòng tay ôm ngược lại cô, chứ không đẩy cô ra.
Nếu như trước kia thì anh đã đẩy cô văng tám thước rồi.
Nhưng sau chuyện này anh mới nhận ra rằng Lục Thiên Tư nói đúng.
Ninh Hinh này nhìn vào ai ai cũng chỉ muốn bảo vệ, che chở cho.