-" Quân xin lỗi cậu". Hạ Khải Phong ngồi cạnh giường nhìn anh nói.
-" Dừng tay. Tôi đã làm theo lời anh nói hủy hôn với Lâm Minh rồi". Vừa bước vào phòng thấy Hạ Khải Phong tay cầm khẩu súng còn đang ngồi cạnh anh.
Cô hốt hoảng chạy lại đẩy anh ta ra sau đó xem xét trên người anh có bất kì vết thương nào hay không.
-" Anh rốt cuộc muốn gì?". Cô hét lớn nhìn anh ta.
-" Cô thật sự đã hủy hôn?". Anh ta điềm đạm hỏi cô. Ánh mắt vẫn lạnh như băng.
-" Phải". Nói rồi cô quay sang nắm chặt tay anh.
▪Cốc...cốc
- " Chúng tôi vào kiểm tra vết thương của Lão đại". Bảo Lâm cùng mấy tên kia đi vào phòng rồi tiến lại cạnh giường anh kiểm tra tình trạng sức khỏe của anh.
-" Các cậu ở đây lo cho cậu ấy. Tôi ra ngoài xử lí công việc". Hạ Khải Phong nói rồi liền rời đi.
Cô nhìn theo trong lòng thầm lo lắng thật ra Hạ Khải Phong có ý đồ gì cơ chứ? Tại sao lại cho cô cảm giác vừa bất an lại vừa an tâm? Rốt cuộc anh ta có ý đồ gì? Anh ta thật muốn giết lão đại của cô để trở thành người đứng đầu của hắc đạo hay sao?
- " Khải Phong và lão đại quen biết nhau từ lúc nhỏ. Chúng tôi thân thiết với nhau như anh em ruột thậm chí còn tốt hơn". Thấy vẽ mặt lo lắng của cô Tuấn Thành vội lên tiếng.
- " Khải Phong cũng chỉ muốn xem cô có thật sự yêu Lão đại không thôi. Chúng tôi quen nhau từ lúc 5 tuổi. Từng cùng nhau luyện võ, luyện súng tình cảm thật sự rất thân thiết. Cô không cần lo lắng như vậy đâu". Bảo Lâm từ tốn lên tiếng.
-" Ò". Cô chỉ ò một tiếng rồi thôi.
- " Nè hay cô ở lại đây đi". Minh Khiêm nhìn cô nói.
Cô không nói gì chỉ gật đầu, bây giờ đối với cô người quan trọng nhất là anh. Phải cô rất muốn trả thù nhưng cô cần anh. Cô rất cần lão đại của cô, nếu vì muốn trả thù mà khiến cho anh phải tổn thương hay phải gặp nguy hiểm như vậy cô thà không trả thù nữa.
- " Cô cứ ở căn phòng bên cạnh đi". Tuấn Thành nói rồi cùng mấy tên kia đi ra ngoài.
-" Lão đại anh đừng ngủ nữa mà có được không? Em nhớ anh lắm, em muốn anh sẽ chăm sóc cho em.". Cô ôm anh và khóc nước mắt cô ước đẫm áo của anh. Nhưng hình như anh vẫn không có động tĩnh gì cả.
- " Nè, lão đại sao vậy?". Tuấn Thành nhíu mày hỏi Bảo Lâm. Cả đám bọn họ đứng trước cửa phòng nhìn cô.
- " Trúng thuốc mê". Anh ta nói rồi lôi mấy tên kia xuống nhà.
Vốn vết thương của anh không nghiêm trọng đến nỗi hôn mê sâu như vậy. Chẳng qua là do Bảo Lâm đã thêm thuốc ngủ vào ống truyền dịch của anh thôi. Mỗi ngày anh ta đều thêm nha~
Loại thuốc ngủ này là do anh ta tự làm ra không ảnh hưởng đến sức khỏe của anh.
- -----------------------------------------
Ngày hôm sau
Ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng của anh. Người con trai đẹp như tạc tượng đang nằm trên giường nheo mắt. Đôi mắt chim ưng đang từ từ mở ra.
Tần Ngạn Quân ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng sau đó vội tìm kím thứ gì đó. Đúng lúc này ngoài cửa Hạ Khải Phong đi vào thấy anh như điên lên lục lội tìm kím gì đó khiến anh ta bất giác nhíu mày.
-" Cậu mới tỉnh thôi cậu muốn kím gì?". Anh ta đi lại chổ của anh lôi anh lên giường nhìn anh nhíu mày hỏi.
-" Tấm hình của Lạc Y đâu". Anh lạnh giọng hỏi anh ta.
-" Hư rồi". Anh ta nhìn anh nói. Anh lạnh lùng liếc nhìn anh ta. Thấy anh nhìn mình như vậy anh ta liền lấy tấm ảnh của cô đã bị máu của anh nhộm đến bị thay đổi màu sắc ban đầu của nó.
-" Ra ngoài". Anh gằn giọng khiến anh ta lắc đầu sau đó liền đi ra ngoài.
Vốn anh ta biết tấm hình đó của cô rất quan trọng với Tần Ngạn Quân. Nay nó bị hư rồi nên anh mới phản ứng như vậy. Đành phải dùng người thay thế hình thôi.
▪Cốc...cốc
-" Vào đi". Đang lúc vừa từ phòng tắm bước ra nghe tiếng gỗ cửa cô liền cho phép người kia vào. Nghe vậy Hạ Khải Phong liền mở cửa đi vào.
-" Có chuyện gì sao?". Cô nhìn anh ta hỏi.
-" Quân tỉnh rồi. Nhưng tấm ảnh của cô bị hỏng bẫy giờ cậu ấy có vẻ không ổn lắm". Anh ta nhìn cô nói. Cô chỉ gật đầu rồi liền đi sang phòng của anh.
Cửa phòng của anh mở toan cô bước vào phòng nhưng anh cũng chẳng hay. Cô nhíu mày nhìn anh anh đang ôm tấm ảnh của cô đôi mắt màu nâu đỏ hiện lên sự bất lực.
-" Ngay cả tấm ảnh duy nhất của em tôi cũng làm hỏng rồi". Vừa nói anh vừa vuốt ve tấm ảnh của cô.