Nghe anh nói vậy cô liền nỡ một nữ cười rạng rỡ nhìn anh.
- " Thấy đồ đi". Anh vỗ nhẹ mông cô nói.
Cô đỏ mặt với hành động của anh vội ngồi dậy và nhanh chóng chạy vào phòng tắm thấy đồ.
Một lúc sau coi đi ra trên người mặc một chiếc váy rộng màu xanh biển nhạt càng tôn lên dáng người của cô. Khiến cô trở nên dịu dàng và thanh tục tao nhã hơn.
- " Đi thôi". Anh hài lòng nhìn cô rồi đi lại ôm ngang thắt lưng của cô nói.
Cô lại tủ giày lấy cho mình một đôi giày thể thao cao cổ mang vào rồi cùng anh đi xuống.
Anh đưa cô đến thẳng bệnh viện lớn nhất của New York. Cô được các nhân viên y tế đưa vào phòng khám thai. Anh cũng vào trong nghe bác sĩ dặn dò vài việc về chế độ ăn và những thứ hạn chế cho cô.
Một lúc khi khám xong anh cùng cô ra về. Cô vui vẻ cầm tấm hình siêu âm trên tay nhìn anh. Thấy cô như vậy anh liền nỡ một nụ cười nhẹ với cô.
- " Lạc Y, em muốn trả thù không?". Đang lái xe một lúc anh liền quay sang cô hỏi.
- " Tiểu Ngạn anh làm sao vậy?". Cô nghe anh nói vậy liền khựng lại hành đông của mình nhíu mày nhìn anh hỏi lại.
- " Em có muốn trả thù cho Cha mẹ không?". Anh cất giọng nhìn cô nói.
Anh biết cô rất muốn trả thù cho cha mẹ. Nếu như cô đã chấp nhận ở lại bên cạnh anh thì làm sao anh có thể bỏ qua cho những người đx làm tổn thương cô được chứ?
- " Em không cần ngạc nhiên như vậy đâu. Nếu em muốn thì anh sẽ giúp em". Nhìn thấy thái độ ngạc nhiên đến không nói nên lời của cô anh phì cười nói
Cô nghe anh nói như vậy liền cảm thấy rất vui. Cô không muốn sự nghiệp cả đời của ông mình lại rơi vào tay của bọn họ. Những kẻ hại ông cô, mẹ và cả cha ruột cô vẫn còn đang tiêu diêu ngoài vòng pháp luật kia.
- " Anh sẽ giúp em với một điều kiện". Anh nhìn cô nói.
- " Chuyện gì?". Cô nhìn anh hỏi lại. Vốn dĩ cô rất muốn trả thù nhưng khi nghe câu nói vừa rồi của anh khiến cô cảm thấy bất an trong lòng.
- " Em phải ngoan ngoãn nghe theo anh". Anh nhìn cô nói giọng nói mang theo một vài phần lo lắng.
Nghe anh nói vậy cô bất giác nhìn sâu vào đôi mắt anh. Cô khẽ gật đầu đồng ý với anh. Cô biết anh là đang lo lắng cho cô và tiểu bảo trong bụng.
- " Nhưng anh có dự tính như thế nào chứ?". Cô nhìn anh hỏi, long chợt dâng lên một nỗi bất an.
- " Em không cần lo lắng, anh sẽ xử việc này giúp em". Anh cất giọng trầm trầm nói, cô nghe vậy thì gật đầu, cái gật đầu này của cô là muốn cho anh biét cô hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Đưa cô đi khám thai xong anh lại đưa cô về biệt thự. Cuộc họp anh đã dời lại vào hôm sau nên hôm nay anh sẽ dành thời gian ở cạnh cô nhiều hơn.
Khi nảy nghe bác sĩ nói long anh chợt thấy bàng hoàng, hơn bao giờ hết thì anh lại cảm thấy lo lắng cho cô. Phụ nữ khi mang thai sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Hơn nữa việc ăn uống sẽ rất khó khăn.
- " Em có cảm thấy khó chịu không?". Anh nhìn cô nằm trên đùi mình liền hỏi.
- " Anh đừng lo lắng em không sao cả. Chỉ là em muốn ăn cherry thôi". Thấy thái độ lo lắng của anh cô thấy rất hạnh phúc nên nhẹ nhàng cất giọng nũng nịu nói.
Nghe cô nói vậy anh liền gật dầu sau đó liền cho người mang cherry lên cho cô. Khi một cô người làm mang cherry lên cô liền cầm lấy rồi ăn ngon lành.
- " Lạc Y, cám ơn em vì đã ở cạnh anh". Anh nhìn cô cất giọng nói bàn tay theo thói quen vuốt tóc cô.