Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 100: Lý Hàn Ân.



Vẫn gương mặt sắc lạnh ấy, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thăm thẳm khiến người khác không thể nhìn ra được bên trong nó ẩn chứa điều gì, hắn ta đã gọi cho mình một ly cà phê nóng từ lâu, hơi nóng bốc lên nghi ngút che mờ đi chân dung của người đàn ông khiến hắn càng trở lên bí hiểm, khó đoán.

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên:

“Không biết Triệu tiểu thư có tâm sự gì hay không? Đến nỗi tôi đến lúc nào mà cô cũng không hay biết?”

“Tôi có tâm sự gì hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh.”. Triệu Y Vân lạnh nhạt đáp trả.

Dứt lời, cô liền gọi cho mình một cốc ca cao nóng.

Người đàn ông nghe vậy trên môi nâng lên nụ cười như có như không:

“Đúng là một cô gái cá tính. Nhưng mà… không biết lời đề nghị của tôi trước đó, Triệu tiểu thư cảm thấy như thế nào?”

Đối với câu hỏi của người đàn ông kia, Triệu Y Vân không vội trả lời mà hỏi ngược lại:

“Tại sao anh lại nhắm vào bọn họ?”

Nghe câu hỏi của cô, nụ cười trên mặt người đàn ông tắt hẳn, ánh mắt thâm trầm nhìn Triệu Y Vân:

“Tiến sĩ Triệu, tôi không thích những người tò mò chuyện cá nhân của mình!!! Tôi với cô hợp tác với nhau lần này, cô có được thứ cô muốn, tôi cũng có được thứ tôi muốn, há chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao? Sau khi kết thúc chuyện này, cô có thể rời đi nếu cô muốn, hoặc ở lại bên cạnh tôi cũng đều được, tôi luôn luôn coi trọng người có năng lực.”

“Tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ đồng ý lời đề nghị của anh? Nên nhớ rằng tôi và Hà Linh Chi là bạn thân của nhau, anh không sợ kế hoạch bị bại lộ à?”, Triệu Y Vân ung dung nói.

Đúng lúc này nhân viên phục vụ mang đồ uống của Triệu Y Vân tới, cốc ca cao nóng tỏa hương thơm khiến không khí căng thẳng giữa hai người giảm bớt đi phần nào. Người đàn ông nghe câu hỏi của cô thì cười nhếch miệng:

“Bởi vì tôi biết cô đang muốn thứ gì!”



Nói xong liền đem một xấp ảnh đưa đến trước mặt Triệu Y Vân.

“Từ nhỏ đến lớn, cô đều phải nấp sau cái bóng của Hà Linh Chi, ngay cả người mà cô đem lòng yêu thương cũng bị cô ta cướp lấy. Cô sẵn sàng sống dưới cái bóng đó cả đời hay sao?”

Nói xong những gì cần nói, người đàn ông nhàn nhã ngồi tựa ra phía sau, tay nâng ly cà phê chậm rãi thưởng thức.

Cầm xấp ảnh trên bàn lên xem, ánh mắt Triệu Y Vân liền nhìn chăm chú vào đó, những bức ảnh này được chụp từ nhiều góc độ khác nhau, nhưng nội dụng thì lại đồng nhất.

Trên mỗi bức ảnh, một đôi nam nữ đang ở trong quán bar, có vẻ tay nghề chụp ảnh của thợ ảnh khá cứng nên mỗi góc nhìn vào đều thấy được ánh mắt thâm tình của người đàn ông dành cho cô gái phía đối diện, ánh mắt cưng chiều, dịu dàng tràn đầy si mê, từng cử chỉ vuốt tóc, nâng tay đều rất nâng niu.

Hai người trong những tấm hình kia chính là Hà Linh Chi và Wiliam Franky, nhìn những bức hình này, ai cũng có thể nhận ra được tình cảm mà người con trai dành cho người con gái có bao nhiêu dịu dàng, có bao nhiêu chân thành.

Đôi mắt Triệu Y Vân giờ đây đã ngập tràn ưu thương cùng buồn bã, sau cùng lại là tức giận tột cùng, nhưng khi nhìn lên người đàn ông đối diện, ánh mắt cô đã khôi phục lại vẻ hờ hững như ban đầu, giọng nói lạnh nhạt không mang theo cảm xúc nào vang lên:

“Đối với lời đề nghị của anh, tôi sẽ đồng ý khi có được thông tin đầy đủ của người đứng sau chuyện này, bao gồm cả anh.”

Lời Triệu Y Vân vừa dứt, hai đầu lông mày của người đàn ông liền cau lại, ánh mắt dò xét nhìn vào gương mặt cô nói:

“Ý của tiến sĩ Triệu đây là?”

“Tôi sẽ không bao giờ hợp tác với người có lai lịch không rõ ràng, nếu như anh không cung cấp thông tin, tôi sẽ không đồng ý lời đề nghị của anh.”

“Cô đang uy hiếp tôi?”

“Như anh vừa nói, cả hai chúng ta là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cho nên tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình. Mặc dù hiện tại tôi không biết thân phận của anh là gì, nhưng để anh đánh liều gặp mặt tôi rồi đưa ra lời đề nghị kia thì chắc hẳn lợi ích anh thu được từ nó là không hề nhỏ. Bỏ ra một chút xúc tác nhỏ để đổi lại lợi ích vô cùng lớn, tôi nghĩ anh là người thông minh.

Hơn nữa, sau chuyện này tôi và anh sẽ chẳng liên quan gì đến nhau, về phần Phương Thần Phong, anh muốn làm gì hắn tùy thích, tôi không quan tâm, còn về Hà Linh Chi, anh chỉ cần đảm bảo cô ta không chết và rời xa Wiliam Franky mãi mãi, giao dịch giữa hai chúng ta thành toàn. Còn nếu anh không đồng ý tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta nên kết thúc tại đây.”

“Tiến sĩ Triệu, có một việc tôi cần nhắc lại cho cô nhớ, không có cô tôi hoàn toàn có thể đánh bại được Phương Thần Phong, lợi dụng Hà Linh Chi chỉ vì muốn đẩy nhanh tiến độ hơn mà thôi, trong cuộc giao dịch này tôi nghĩ người được lợi nhiều nhất vẫn là tiến sĩ Triệu thì phải.”



Nghe vậy Triệu Y Vân liền cười nhếch miệng, hai tay khoanh lại đặt trên bàn trà đổ thân người đến trước mặt người đàn ông, lạnh nhạt nói:

“Vậy tôi cũng nhắc cho biết, đối đầu với Phương Thần Phong, chỉ cần chậm một khắc thôi đã đủ khiến anh thất bại dưới tay hắn ta rồi.”

Lời nói này của Triệu Y Vân thành công phá tan biểu cảm thờ ơ của người đàn ông, gương mặt anh tuấn kiêu ngạo không để ai vào mắt ngay lập tức run rẩy vì kiềm chế cơn tức giận.

“Cô đang khiêu khích tôi?”

“Chúng ta sắp ngồi chung một con thuyền, không lý gì tôi phải khiêu khích anh cả.”, Triệu Y Vân mỉm cười đáp.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Triệu Y Vân, cô cũng chẳng ngần ngại đối trả lại ánh mắt kia, qua một lúc lâu, cuối cùng người đàn ông mỉm cười đứng lên, bàn tay to lớn đưa ra trước mặt Triệu Y Vân, nói:

“Lý Hàn Ân, hợp tác vui vẻ.”

Lúc này Triệu Y Vân cũng đứng lên bắt lấy tay người đàn ông:

“Triệu Y Vân, hợp tác vui vẻ.”

Lý Hàn Ân: “Mọi thông tin cũng như hồ sơ tôi sẽ gửi đến tiến sĩ Triệu sớm nhất có thể. Mong rằng cô sẽ làm theo đúng như những gì đã thỏa thuận.”

Triệu Y Vân: “Tất nhiên.”

Lý Hàn Ân: “Vậy tôi đi trước.”

Nói xong người đàn ông kia liền rời khỏi quán cà phê, trên bàn giờ chỉ còn lại Triệu Y Vân, cô không vội rời đi mà ngồi thêm một lúc nữa, nhìn lên bầu trời xanh bên ngoài, miệng cô mấp máy:

“Cha nuôi, con xin lỗi.”