Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 118: Tận cùng đau khổ.



Sáng hôm sau, trong căn phòng ngập tràn hương vị tình ái, trên sàn nhà là vô số quần áo vứt bừa bãi, Phương Thần Phong đã tỉnh giấc từ lâu nhưng anh vẫn nằm im ngắm nhìn Hà Linh Chi say ngủ, hiện tại cô đang nằm úp sấp bên trên người anh. Tối qua lúc anh đang cho cô tập ‘cưỡi ngựa’, nhưng đến nửa chừng cô lại vì mệt quá nên thiếp đi, không còn cách nào khác anh phải tự mình ‘làm việc’ cho xong. Nhưng sau đó cũng không chịu rút ra khỏi người cô, giữ nguyên tư thế này đến tận bây giờ.

Hôm qua, khi nhìn thấy thái độ lấp lửng của cô đối với câu hỏi của mình, hắn đã có chút bất an, hắn sợ một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ hắn mà đi, bởi vì hắn biết những chuyện tiếp theo sắp xảy đến sẽ khiến cô tổn thương vô cùng, và với tính cách mạnh mẽ của cô, rất có thể cô sẽ bỏ rơi hắn bất cứ lúc nào.

Chính vì thế hắn muốn tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này ở cạnh cô nhiều nhất có thể, nhưng nỗi bất an ấy vẫn đeo bám hắn không buông và ngày một lớn dần. Cho nên hắn đã có một suy nghĩ trong đầu, rằng nếu như cô có thai con của hắn thì sao? Có phải cô sẽ vì con mà ở lại bên hắn hay không? Hắn biết nếu làm điều đó thì hắn sẽ trở thành một người độc ác trong lòng cô, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ cần cô ở lại bên hắn, dù cô nghĩ về hắn ra sao hắn cũng không quan tâm.

Đang mải suy nghĩ, lúc này cô gái trong lòng liền cử động thân người, đôi mắt lưu ly hút hồn từ từ mở ra, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ chưa tỉnh của cô thật giống một con mèo nhỏ, đôi bàn tay nhỏ nhắn đưa lên dụi mắt một chút, lúc này cô cũng đã tỉnh hẳn.

Hà Linh Chi lúc này cẩm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người cô đau nhức giống như có hàng vạn chiếc xe cán qua, điều này làm cô tức giận không thôi, cái miệng nhỏ nhắn há ra cắn lên ngực Phương Thần Phong phát tiết. Phương Thần Phong bị cô cắn đau đến nỗi phải suýt xoa một tiếng, nhưng cũng không đẩy cô ra mà luồn tay xuống dưới đặt lên mông cô xoa nắn.

“Biến thái nhà anh… bỏ em ra… ách… sao anh… sao anh vẫn còn chưa chịu đi ra?”, Hà Linh Chi thấy hắn bắt đầu động chân động tay với cô thì quát lớn, nhưng lại phát hiện ra có một thứ không thuộc về mình đang ở trong cơ thể thì sợ hãi không thôi. Hơn nữa, nó còn đang không ngừng tăng kích thước theo sự động chạm của cô, thấy vậy Hà Linh Chi liền cứng ngắc cơ thể không giám động đậy, tại sao anh lại có thể có dục vọng cao như vậy kia chứ? Chẳng lẽ đây là kết quả của hai mươi tám năm cấm dục? Hà Linh Chi không biết nên khóc hay nên cười khi mình là người con gái đầu tiên của anh nữa.

Nghe lời oán trách của cô, Phương Thần Phong xấu xa cười rồi nhấp nhẹ một cái, Hà Linh Chi vì quá mẫn cảm mà kêu lên một tiếng nhỏ. Phương Thần Phong thấy vậy cười càng lớn hơn, không để lại cho cô chút mặt mũi nào, một cái xoay nhẹ anh đã lại đem cô đè dưới thân, giọng nói khàn khàn nhuốm màu dục vọng nói:

“Anh hình như vẫn chưa ăn no.”

Nói xong cũng không để ý đến lời trách móc của Hà Linh Chi mà bắt đầu tấn công như vũ bão.

Kích tình qua đi, Phương Thần Phong gục mặt vào cổ Hà Linh Chi bình ổn lại hơi thở, một lúc sau anh mới nhướn người lên, trán cô, mắt cô, mũi cô, và cả chiếc miệng nhỏ xinh đang kịch liệt thở gấp, mỗi nơi Phương Thần Phong đều hôn lấy một cách vô cùng cẩn thận, ánh mắt thâm tình nhìn vào cô nói:

“Chi Chi…”

“Hửm…”, Hà Linh Chi nhỏ giọng trả lời.

“Chi Chi, cả hai chúng ta mỗi lần ân ái đều không dùng biện pháp an toàn nào, có khi nào nơi đây đang hình thành một sinh linh không?”, Phương Thần Phong nói bóng gió, bàn tay ấm áp mà mạnh mẽ đặt lên bụng dưới của cô.

Hà Linh Chi vẫn chưa hề nhận ra hàm ý trong câu nói của Phương Thần Phong, cô mỉm cười đáp:

“Chuyện đó không thể nào xảy ra.”

Nghe cô nói vậy Phương Thần Phong cau mày hỏi lại:

“Tại sao?”

“Bởi vì thời gian chúng ta bắt đầu quan hệ là sau khi em thử nghiệm thuốc, tác dụng phụ của lần thử nghiệm đó chính là em sẽ không thể nào thụ thai trong vòng một tháng sau khi thực hiện. Mà từ lúc đó cho đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa đến một tháng.”, Hà Linh Chi vô tư trả lời.

Nghe lời giải thích của cô, Phương Thần Phong có chút hụt hẫng, một lần nữa anh cất giọng:

“Vậy sau khi thời gian một tháng trôi qua thì sao?”

“Sau khi hết một tháng thì chúng ta sẽ sử dụng biện pháp an toàn.”

“Tại sao? Em không muốn có con với anh?”, Phương Thần Phong tức giận hỏi.

Thấy thái độ của anh, Hà Linh Chi cau mày trả lời:

“Em vẫn chưa muốn có con, em cảm thấy lúc này có con là không nên.”

“Anh cảm thấy chẳng có gì là không nên cả, bây giờ có con là thích hợp nhất!”, Phương Thần Phong gấp gáp nói mà không để ý rằng thái độ của mình có hơi quá.

Hà Linh Chi cảm thấy lạ liền hỏi anh:

“Hôm nay anh bị sao vậy?”

Câu hỏi của Hà Linh Chi làm Phương Thần Phong tỉnh táo lại một chút, lấy lại tinh thần anh ấp úng nói:

“À… không có gì, nếu em chưa muốn vậy sau này chúng ta có cũng không muộn.”

Nghe câu nói này của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi đau lòng thầm nghĩ:

‘Sau này sao? Liệu sẽ có sau này với cô sao?’

Lắc đầu xua tan những suy nghĩ trong đầu, Hà Linh Chi mở miệng trách mắng Phương Thần Phong:

“Anh còn nằm ra đó làm gì, còn không mau bế em vào phòng tắm? Anh chỉ biết bắt nạt em!!!”

Nghe cô mắng mình Phương Thần Phong không tức giận mà còn cười tươi, vừa rút ra khỏi người cô vừa nói:

“Anh nào dám bắt nạt em, anh ‘thương’ em còn không hết kìa.”, câu nói đầy hàm ý của anh vang lên nhưng khi vào tai Hà Linh Chi thì lại thành một câu nói ái muội, đôi tay mảnh khảnh nâng lên đấm vào ngực Phương Thần Phong oán trách:

“Xấu xa!!!”

Thấy cô như vậy tâm trạng Phương Thần Phong liền tốt lên, xem ra ý định làm cô có thai sẽ khó thực hiện lắm đây.

---------

Hôm nay vì phía tập đoàn vẫn còn công việc cần đích thân anh xử lý nên Phương Thần Phong không thể ở nhà, còn Hà Linh Chi thì quá mệt mỏi do đêm qua lẫn sáng nay bị Phương Thần Phong chèn ép nên ở trong phòng hoàn thành phần còn lại của chương trình cô đang thiết lập. Ngồi trên chiếc giường êm ái đã được dọn dẹp sạch sẽ tàn tích của trận kích tình đêm qua và sáng nay, Hà Linh Chi chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, đôi bàn tay không ngừng múa trên bàn phím vang lên tiếng kêu tạch tạch, những câu mã lệnh hiển thị trên màn hình phức tạp đến mức nếu không phải người có tiếng trong giới hacker thì chưa chắc đã hiểu được.

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, nhưng như thế cũng đủ làm Hà Linh Chi mất tập trung, nâng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cửa ra vào, giọng nói cực lạnh của cô vang lên:

“Ai đó?”

“Là tôi, Kha Nguyệt đây.”, giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Kha Nguyệt vang lên bên ngoài cánh cửa.

Hà Linh Chi cảm thấy lạ, cô với cô ta vốn chẳng quen biết gì nhau, tại sao cô ta lại nhân lúc Phương Thần Phong không có nhà mà đến tận phòng tìm cô? Giọng nói lạnh nhạt lần nữa chất vấn:

“Cô tới tìm tôi làm gì?”

“Tôi… tôi có chuyện muốn nói với cô, tôi có thể vào trong chứ?”

Có chuyện muốn nói? Hà Linh Chi cảm thấy thật buồn cười, đến tên cô ta cô còn chưa nhớ thì giữa hai người có chuyện gì để mà nói? Nhưng mà cô cũng cảm thấy thực tò mò, không biết cô ta sẽ nói những gì với cô, thế là một lần nữa nói vọng ra:

“Cô vào đi.”

Nhận được sự cho phép, Lưu Kha Nguyệt liền mở cửa đi vào, ngồi xuống chiếc ghế bàn trang điểm cạnh giường, Lưu kha nguyệt hỏi:

“Cô đang làm việc sao?”

Nghe cô ta hỏi vậy, Hà Linh Chi liền đóng máy tính lại để sang một bên nói:

“Không có gì, tôi chỉ đang nghịch một chút. Cô có gì muốn nói với tôi?”

Ánh mắt của Lưu Kha Nguyệt dừng lại ở cổ Hà Linh Chi, mặc dù hiện giờ cô đang mặc một chiếc áo len cổ tương đối cao nhưng vẫn không che hết được những dấu hôn mà Phương Thần Phong đã để lại, điều này làm ánh mắt của Lưu Kha Nguyệt lóe lên tia tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát, người bình thường khó có thể nhận ra.

Tuy nhiên, tất cả những điều này làm sao có thể qua mắt được người có khả năng quan sát tốt như Hà Linh Chi? Ngay từ lúc cô ta bước vào, nhân lúc cô không chú ý cô ta liền đảo mắt đánh giá một lượt xung quanh căn phòng, rồi đến cái nhìn dò xét của cô ta khi hỏi chuyện cô, mọi thứ đều được Hà Linh Chi nắm bắt toàn bộ. Xem ra, cô ta đúng là không đơn giản.

Nghe câu hỏi của cô, Lưu Kha Nguyệt liền ấp úng:

“Cái đó… tôi muốn hỏi cô một chuyện, là cô và anh Phong có quan hệ gì?”

‘Anh phong? Nghe cũng thân mật gớm.’, Hà Linh Chi thầm nghĩ.

“Tôi nghĩ người thông minh như Lưu tiểu thư đây đã đoán ra được phần nào mối quan hệ giữa hai chúng tôi.”

“Vậy… cô có yêu anh ấy không?”

Nghe câu hỏi này, Hà Linh Chi cau mày hỏi lại:

“Tại sao cô lại hỏi điều này?”

Lưu Kha Nguyệt cúi đầu xoắn tay một lúc rồi mới lên tiếng:

“Bởi vì tôi yêu anh ấy, nên muốn biết cô có tình cảm gì với anh ấy hay không.”

‘Ha… cuối cùng cũng lộ rõ ý đồ rồi, thì ra là đến dằn mặt cô sao?’

Hà Linh Chi lên tiếng trả lời:

“Cô cũng thấy đó, Phương Thần Phong vẫn chưa vợ chưa con, nếu cô yêu hắn ta thì hãy chủ động tấn công đi, đến đây tìm tôi làm gì? Cô hỏi tôi có yêu hắn không, nếu tôi bảo có thì sao, mà không có thì sao? Liệu cô có từ bỏ anh ta nếu biết tôi có tình cảm với anh ta hay không?... Chắc chắn là không rồi, vậy nên tôi thấy câu hỏi này của cô thật không có ý nghĩa!!!”

Lưu Kha Nguyệt thật không ngờ Hà Linh Chi lại nói chuyện một cách thẳng thắn đến như vậy nên biểu cảm có chút cứng ngắc, nhưng sau đó liền lấy lại bộ dáng dịu dàng như thường ngày nói:

“Nếu như cô không yêu anh ấy, vậy hà cớ gì phải ở bên cạnh anh ấy? Hai người không có tình cảm với nhau ở chung một chỗ, lại có phát sinh quan hệ tình dục, như vậy có phải người chịu thiệt thòi là cô hay không? Tôi nói điều này hoàn toàn là vì muốn tốt cho cô.”

Nghe cô ta nói vậy, Hà Linh Chi cảm thấy thật buồn cười, rõ ràng là hồ ly nhưng lại luôn tỏ ra mình là thỏ non:

“Thiệt thòi? Tại sao cô lại nghĩ tôi chịu thiệt thòi? Ở bên cạnh hắn ta, tôi có được tất cả mọi thứ, tiền tài, vật chất, hơn nữa… hắn ta ở trên giường lại vô cùng dũng mãnh, ‘yêu chiều’ tôi đến mức bây giờ vẫn chưa xuống được giường, cô bảo tôi làm sao từ bỏ hắn được đây? Nói không chừng bây giờ hắn ta có tình cảm với tôi rồi cũng nên ấy chứ?”, Hà Linh Chi học theo cách nói chuyện của mấy ả ‘trà xanh’ mà nói chuyện với cô ta, cô muốn xem xem đến cuối cùng cô ta có chịu lòi đuôi cáo ra hay không.

Nghe những lời này, gương mặt giả tạo của Lưu Kha Nguyệt liền có chút tức giận, nhưng sau đó cô ta lại cười, một nụ cười của sự ngạo mạn:

“Cô việc gì phải hạ thấp bản thân như vậy? Nếu cô muốn tôi có thể nói với anh ấy sắp xếp cho cô một cuộc sống thoải mái nhất, không hề thiếu thốn thứ gì, lúc đó cô chẳng cần phải dùng thân thể để đổi lấy những thứ mà cô vừa nói. Còn một chuyện nữa, cô nói anh Phong có tình cảm với cô ư? Điều đó là không thể nào, cô biết tôi và anh ấy biết nhau từ khi nào không? Là từ mười lăm năm trước, lúc đó anh ấy mới chỉ gặp tôi một vài lần nhưng lại ấn tượng về tôi vô cùng sâu sắc, sau đó tôi bị bọn bắt cóc bán sang Mỹ nên chúng tôi không thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn, thế nhưng sau mười lăm năm, anh ấy vẫn không hề từ bỏ tôi, vẫn luôn luôn tìm kiếm tung tích của tôi, lần sang Mỹ vừa rồi cũng là để chuộc tôi về từ tay của bọn buôn người, cô nói thử xem, ai mới là người quan trọng với anh ấy hơn? Ngày hôm nay tôi đến đây nói chuyện này với cô hoàn toàn là bởi vì không muốn nhìn thấy cô càng ngày càng lao mình vào nơi không có lợi cho bản thân, người ngoài nếu biết được chuyện này có khi nào sẽ cho rằng cô chỉ là nơi phát tiết dục vọng của anh ấy hay không? Vậy nên tôi khuyên cô, hãy mau chóng rời xa anh ấy trước khi quá muộn.”

Hà Linh Chi đang vô cùng khó tin trước những gì mình vừa nghe được, hóa ra quan hệ giữa cô ta và Phương Thần Phong là như vậy hay sao? Rằng cô ta mới chính là người con gái trong lòng anh từ trước đến nay chứ không phải là cô? Anh ta còn vội vã bay sang Mỹ mà không nói với cô một tiếng cũng chỉ vì lo lắng sợ cô ta gặp nguy hiểm? Trái tim Hà Linh Chi lúc này vô cùng đau đớn, cô đau lắm, hóa ra từ trước đến nay mọi thứ chỉ là do cô tự mình đa tình hay sao? Đúng rồi, ngay từ lúc bắt đầu anh chưa một lần nói yêu cô, hay thích cô cả, mọi thứ đều là do cô tự mình tưởng tượng mà ra.

Một lần nữa nhìn lên khuôn mặt đắc thắng của Lưu Kha Nguyệt, Hà Linh Chi liền nhanh chóng thu hồi cảm xúc, cho dù người Phương Thần Phong có tình cảm không phải là cô, thì cô cũng không muốn bản thân bị thua trước cô ta, trưng ra bộ mặt lẳng lơ, Hà Linh Chi hướng cô ta cười lớn:

“Hahaha… cô nói nhiều với tôi như vậy để làm gì, dù sao thì thứ tôi muốn ở hắn ta cũng không phải là tình cảm, mà là những thứ nhìn được, sờ được kia kìa. Còn việc cô nói sẽ cho tôi một cuộc sống thoải mái dư dả, thì tôi xin phép từ chối ‘lòng tốt’ của cô, bởi vì tôi nghĩ rằng những thứ đó chẳng thể nào bằng những thứ tôi có được khi ở bên hắn ta. Vậy nên, thay vì đến đây nói với tôi những lời này, chi bằng cô mau mau nghĩ cách bồi đắp tình cảm của hai người đi, nếu không một ngày nào đó bị tôi cướp mất không chừng. Nếu không còn gì nữa thì mời cô đi khỏi đây, tôi còn muốn nghỉ ngơi thêm, đến bây giờ cả người tôi vẫn vô cùng đau nhức, nếu không nghỉ ngơi đủ tôi sợ buổi tối sẽ không thỏa mãn được Phương Thần Phong mất, vậy nhé!”

Lưu Kha Nguyệt một lần nữa tức giận không thôi, cô ta không ngờ Hà Linh Chi lại là loại người lẳng lơ khó đối phó như vậy, ý tứ đuổi khách rõ ràng như vậy cô ta cũng không thể ở lại đây thêm nữa. Nâng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Linh Chi một chút rồi đứng dậy rời đi.

Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, hai hàng nước mắt của Hà Linh Chi liền lăn dài trên má, vỏ bọc kiên cường giả tạo vừa rồi cũng bị gỡ bỏ. Cô đã từng nghĩ mối quan hệ của Phương Thần Phong và Lưu Kha Nguyệt không hề đơn giản, nhưng thật không ngờ sự thật phía sau lại là như vậy. Nếu như trong lòng anh đã có hình bóng của Lưu Kha Nguyệt, vậy sao còn đối xử với cô ân cần đến như thế? Để rồi tự bản thân cô hiểu lầm tình cảm anh dành cho mình?

Rồi còn cả những lần cô và anh triền miên bên nhau, có phải anh cũng chỉ coi cô là nơi phát tiết dục vọng như những gì Lưu Kha Nguyệt vừa nói? Và cả sự ấp úng hôm qua của anh, cũng là bởi vì không muốn cho cô biết sự thật này? Rốt cuộc thì đối với anh, cô được tính là gì? Nếu chỉ coi cô là công cụ phát tiết vậy tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Hay anh lại đang muốn chơi một trò chơi nào khác với cô, giống như cách anh dẫn dụ bang của cô vào kế hoạch anh đã vạch ra? Cô không biết, hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu cô lúc này nhưng cô chẳng thể nào tìm ra đáp án, đầu cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, cô không biết mình nên làm gì mới đúng, cuộc đời cô chưa bao giờ cảm thấy mất phương hướng như bây giờ.

Tại sao? Tại sao ông trời lại trêu đùa với cuộc đời cô như vậy kia chứ? Từ nhỏ đã mang trong người thứ biến thế lạ, khiến cô người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, mười lăm năm qua đều phải dùng đến virus ức chế để duy trì trạng thái an toàn cho những người thân xung quanh. Cho đến bây giờ, cô cứ nghĩ mình rốt cuộc cũng đã tìm được cho mình một nơi an toàn để dựa vào, tìm được một chút hi vọng từ cuộc sống tăm tối rằng cô nhất đinh cũng sẽ có được hạnh phúc như bao người thì cuối cùng sự thật lại hoàn toàn đi ngược lại với mong muốn của cô. Rốt cuộc thì cuộc đời cô cũng chỉ là đồ chơi trong tay người khác thôi sao? Là đồ chơi của bọn nghiên cứu ác độc, và cũng là đồ chơi trong trò chơi tình ái mà Phương Thần Phong bày ra, cuộc đời cô còn gì để thảm bại hơn nữa hay không?

Hà Linh Chi cứ thế ngồi co ro một góc trong căn phòng mà khóc, cô khóc cho những gì bản thân phải chịu đựng, khóc cho sự mạnh mẽ giả tạo mà cô đã mang suốt những năm qua.

[…]