Phương Thần Phong vốn đã quen với việc tự do ra vào nơi này nên khi thấy cô trách mình như vậy thì cau mày, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt hắn phát hiện tay cô đang giữ khư khư chiếc máy tính, lúc nãy khi mở cửa hắn cũng đã loáng thoáng thấy được hành động hoảng hốt đóng máy tính của cô, cộng thêm gương mặt cô hiện giờ rất đỏ, hắn có thể chắc chắn rằng trong chiếc máy tính kia có cái gì đó rất mờ ám, tone giọng trầm khàn vang lên:
“Từ khi nào mà anh vào phòng của mình mà cũng phải gõ cửa? Em đang dấu anh cái gì sao?”
Nói xong ánh mắt Phương Thần Phong liền nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính của cô. Hà Linh Chi nghe hắn hỏi vậy thì nói lớn:
“Đây là đồ của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Phương Thần Phong nhíu mày nhàn nhạt nói:
“Em là của anh, thì đồ của em cũng là của anh. Mau, đưa đây.”
Cô càng làm vậy hắn càng chắc chắn cô đang dấu hắn thứ gì đó, trước đây có bất cứ điều gì cô cũng nói cho hắn biết, nhưng bây giờ thì lại một mực giữ khoảng cách với hắn.
Nghe ra sự cưỡng ép trong giọng nói của hắn, Hà Linh Chi có chút không thoải mái, bao nhiêu ngượng ngùng, mất tự nhiên vừa rồi liền biến mất, giọng nói tức giận của cô vang lên:
“Phương Thần Phong, anh nên nhớ tôi và anh không hề thân thiết đến mức anh có quyền biết mọi điều riêng tư của tôi.”
“Triền miên với nhau bao nhiêu đêm mà em lại nói không thân thiết? Hay em cần anh nhắc cho em nhớ chúng ta thân thiết đến mức nào?”, Phương Thần Phong nheo mắt nói.
“Cái đó thì sao? Cũng chỉ là nhu cầu cá nhân đôi bên mà thôi, anh nghĩ việc đó sẽ nói lên điều gì về mối quan hệ của tôi và anh? Bạn giường?”
“HÀ LINH CHI!!!”, nghe cô nói mỉa mai như vậy, Phương Thần Phong tức giận lớn tiếng gọi tên cô, sau đó liền trực tiếp đi đến trước mặt Hà Linh Chi, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, tay còn lại thì vòng qua eo cô khóa chặt không cho cô động đậy, gương mặt sắc lạnh, anh tuấn tiến gần về phía Hà Linh Chi, mũi chạm mũi hắn gằn giọng:
“Rút lại toàn bộ những gì em vừa nói cho anh!!!”
Hà Linh Chi cũng không hề nao núng trước khí thế của hắn, cô cất giọng điềm nhiên như không:
“Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
Sự ngoan cố cùng lạnh nhạt này của Hà Linh Chi khiến Phương Thần Phong giận càng thêm giận, hắn không nói gì mà điên cuồng hôn lấy đôi môi cô, một nụ hôn mạnh bạo như sự trừng phạt, hai bàn tay hắn cũng dùng lực thu hẹp khoảng cách giữa hai người hơn nữa.
Nhưng lần này Hà Linh Chi lại khác những lần trước hoàn toàn, bình thường cô sẽ hoặc là nhiệt tình đáp trả hắn, hoặc là kịch liệt phản kháng bắt hắn buông cô ra, còn bây giờ cô lại chỉ đứng im như một pho tượng mặc hắn làm càn. Được thưởng thức đôi môi mà bản thân nhớ nhung bao ngày qua, Phương Thần Phong giống như bị mất đi lí trí mà vội vã đánh tới nên không hề phát hiện ra sự khác lạ này của Hà Linh Chi. Cho đến khi hắn có ý định đặt cô lên giường thì nụ hôn của hai người chợt khựng lại, Phương Thần Phong nhíu mày từ từ cúi xuống nhìn vào hông phải của mình, nơi đó đang có một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào. Cô như vậy mà lại dùng súng để uy hiếp hắn? Nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Phương Thần Phong, cả người Hà Linh Chi tỏa ra sát khí nói:
“Tôi không phải là gái bán thân để cho anh lúc cần thì tìm đến, còn không cần thì vứt bỏ không thương tiếc. Ai cũng có giới hạn riêng, anh tốt nhất đừng nên động vào giới hạn đó của tôi.”
Nói xong Hà Linh Chi lập tức lách người tránh khỏi vòng ôm của Phương Thần Phong rồi cầm chiếc máy tính rời đi. Còn Phương Thần Phong vì bị hành động này của Hà Linh Chi làm cho bất ngờ nên vẫn không có động thái gì, chỉ trơ mắt đứng đó nhìn cô lạnh lùng bỏ đi, một lúc sau hắn mới nắm chặt hai bàn tay đến độ các khớp xương cũng lộ rõ, xương hàm cắn chặt có chút run run.
---------
Buổi tối, trên bàn ăn rộng lớn diễn ra bầu không khí vô cùng đối lập, Lưu Kha Nguyệt một bên vừa ăn vừa cười nói vui vẻ với Phương Thần Phong, mà hắn cũng dịu dàng đáp trả, còn phía bên này, Triệu Y Vân và Hà Linh Chi như hai tảng băng ngàn năm im lặng ngồi ăn không để tâm đến hai người bọn họ. Đây có thể gọi là nước sông không phạm nước giếng, ấy vậy mà có những kẻ ngu dốt tự cho mình là nhất cứ thích động chạm đến cô, Lưu Kha Nguyệt mang bộ mặt ‘hòa đồng, thân thiện’ hướng cô hỏi thăm:
“Linh Chi... ngày mai Phương lão gia và Phương phu nhân trở về… cô đã chuẩn bị quà gì chưa?”
Lời nói Lưu Kha Nguyệt vừa dứt, trong khi Hà Linh Chi vẫn rất ung dung thì Triệu Y Vân đã phóng ánh nhìn sắc lạnh về phía ả, nhìn vào ánh mắt đó của cô, Lưu Kha Nguyệt bất giác cúi đầu vì nhớ đến cảnh tượng Triệu Y Vân lóc thịt.
Lúc này Hà Linh Chi mới từ từ buông dao nĩa xuống, vết thương trên bắp tay đã bắt đầu đóng vảy nên cô có thể làm những thứ nhỏ nhặt này, đôi mắt đầy uy hiếp của Hà Linh Chi ghim lấy Lưu Kha Nguyệt, cô từ từ nói:
“À… chiều nay tôi có đi chuẩn bị một chút rồi.”
“Vậy… vậy sao? Cô đã chuẩn bị cái gì vậy?”, Lưu Kha Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
“Cũng không có gì quá đặc biệt, tôi mua chúng tại một cửa hàng trang sức nằm trên phố X.”
Nghe Hà Linh Chi nhắc đến phố X, cơ thể Lưu Kha Nguyệt liền trở nên cứng ngắc, bởi vì quán cà phê mà cô ta gặp người đàn ông kia cũng nằm trên con phố này, Hà Linh Chi là cố tình nói như vậy để xem cô ta phản ứng ra sao, thật không ngờ nó lại thành điểm yếu khiến cô ta nhạy cảm như vậy. Lại nhìn sang Phương Thần Phong, hắn ta vẫn rất thản nhiên mà dùng bữa, có vẻ như hắn không hề quan tâm đến cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Có lẽ nhận ra bản thân để lộ quá nhiều nghi ngờ nên Lưu Kha Nguyệt không tiếp tục hỏi cô về vấn đề này nữa, Hà Linh Chi thấy cô ta như vậy thì mỉm cười, khuôn mặt niềm nở đưa tay lấy một phần salat rau củ bỏ vào dĩa của Lưu Kha Nguyệt nói:
“Chắc vết thương của cô vẫn chưa ổn định lại đúng không? Cô phải ăn nhiều một chút thì mới có dinh dưỡng, có như vậy thì vết thương mới mau lành lại.”
Mỉm cười nhìn cô ta một chút sau đó Hà Linh Chi cũng đem một phần salat khác bỏ vào dĩa của mình bắt đầu ăn. Lưu Kha Nguyệt thấy cô đột nhiên cư xử với mình khác lạ như vậy thì nảy sinh nghi ngờ, nhưng khi nhìn Hà Linh Chi cũng ăn món salat, cô ta cũng an tâm hơn phần nào, cảm ơn cô một tiếng rồi cũng bắt đầu ăn. Không riêng gì Lưu Kha Nguyệt, mà ngay cả Triệu Y Vân ngồi bên cạnh cũng cảm thấy khó hiểu vì hành động này của Hà Linh Chi, nhưng cô đoán ẩn ý phía sau cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đúng như những gì Triệu Y Vân dự đoán, sau khi Lưu Kha Nguyệt ăn dĩa salat kia được một lúc, cô ta bắt đầu co giật và nôn mửa, trên da cũng bắt đầu xuất hiện những vết ban đỏ. Nhìn những biểu hiện này, một người am hiểu về thảo mộc học như Triệu Y Vân sao có thể không biết độc tố mà cô ta đã ăn phải? Nó là độc tố Alkaloids có trong hoa thủy tiên, có lẽ Hà Linh Chi đã bỏ vào dĩa của Lưu Kha Nguyệt trong lúc gắp, cho nên sau đó cô mới có thể ung dung ăn dĩa salat kia như vậy. Cũng may cho Lưu Kha Nguyệt là Hà Linh Chi chỉ bỏ một lượng nhỏ, nếu không bây giờ cô ta có lẽ đã chết vì tim đập nhanh đột ngột và tê liệt thần kinh rồi.
Phương Thần Phong thấy Lưu Kha Nguyệt đột nhiên như vậy thì hoảng hốt đứng dậy ngăn cản hành động gãi cánh tay đang bị thương kia của cô ta, nhưng bây giờ Lưu Kha Nguyệt đã rơi vào trạng thái mê sảng nên không hề nhận thức được hành động của bản thân, Triệu Y Vân thấy thế liền nói:
“Anh mau đưa cô ta vào bệnh viện đi! Nếu không e là mạng cũng không thể giữ nổi.”
Mặc dù liều lượng Hà Linh Chi bỏ vào không làm cô ta chết ngay lập tức, nhưng nếu cứ kéo dài thời gian như vậy thì trước sau gì cô ta cũng đi chầu diêm vương. Cô ta phải sống, sống để mà đón nhận món quà tiếp theo Hà Linh Chi đem đến chứ, cô biết rằng cô ấy sẽ không dừng lại ở lần này, sắp tới có lẽ sẽ có kịch hay để xem rồi đây.
Phương Thần Phong nghe vậy thì lập tức bế Lưu Kha Nguyệt lên rồi lớn tiếng gọi tài xế, hắn cứ thế chẳng nói năng gì mà bế cô ta ra ngoài. Sau khi Phương Thần Phong đi khỏi, Triệu Y Vân quay sang nhìn Hà Linh Chi một lần nữa thì thấy tay cô đang nắm con dao rất chặt. Triệu Y Vân biết, mặc dù Hà Linh Chi luôn nói ngoài miệng là đã buông bỏ mọi thứ, nhưng thực chất trong lòng cô vẫn luôn rất để ý, không biết lần này cô ấy là trả thù Lưu Kha Nguyệt hay đang gián tiếp tự đem đến đau đớn cho chính mình nữa, cô đau vì hành động gấp gáp kia của Phương Thần Phong đối với Lưu Kha Nguyệt.
---------
Phòng cấp cứu bệnh viện trung tâm thành phố A, trong vòng chưa đầy một tháng, Lưu Kha Nguyệt đã phải đến nơi này những hai lần, mà lần nào cũng còn nửa cái mạng.
Sau ba tiếng cấp cứu, cuối cùng cô ta cũng được đưa về phòng hồi sức, bởi vì bác sĩ đã tiến hành rửa ruột cho cô ta nên giờ Lưu Kha Nguyệt đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng những vết ban đỏ trên da của cô ta vẫn còn rất rõ, vết thương do Tiểu Bao để lại cũng bị cô ta trong lúc trúng độc gãi đến tróc vảy.
Đứng bên cạnh nhìn vào cô ta, Phương Thần Phong nheo mắt suy nghĩ:
‘Cũng may cấp cứu kịp thời, nếu không thì…’
Lưu Kha Nguyệt cứ thế hôn mê đến tận nửa đêm, vừa mở mắt, cô ta bị một bóng người cao lớn đen ngòm ngòi trên ghế sofa làm cho giật mình, nhưng sau khi biết được thân phận người đó thì lại như cũ nước mắt bắt đầu rơi:
“Phong… rốt cuộc thì em bị làm sao vậy? “
Phương Thần Phong lúc này mới từ trong bóng tối đi đến cạnh giường cô ta, đôi ưng mâu khóa chặt lấy gương mặt Lưu Kha Nguyệt, nói:
“Bác sĩ nói em bị trúng độc tố Alkaloids. Từ chiều đến giờ em ăn cái gì hay là có tiếp xúc với hoa thủy tiên không?”
“Hoa thủy tiên? Em không có, cả ngày nay em đều ở nhà không hề đi đâu cả.”, Lưu Kha Nguyệt đáng thương nói.
Sau đó cả hai người đều chìm vào im lặng, một lúc sau Lưu Kha Nguyệt ngờ vực nói:
“Nếu em là bị trúng độc tố, thì chắc chắn thời điểm em ăn phải cách lúc phát tác không lâu, trước đó… Hà Linh Chi có gắp cho em món salat rau củ…”
Càng nói giọng cô ta càng nhỏ, đúng là đánh chết cái nết không chừa, cứ lần nào Lưu Kha Nguyệt mở miệng nói chuyện với Phương Thần Phong là y như rằng cô ta sẽ đặt điều nói xấu về Hà Linh Chi, chỉ khác là lần này cô ta có thông minh hơn một chút khi nhận ra được người bỏ độc chính là Hà Linh Chi, hoặc suy nghĩ đơn giản hơn thì trong Hắc Phong Bang cô ta chỉ để lộ bộ mặt thật với mỗi Hà Linh Chi, cho nên ngoài cô ra thì những người khác không có lí do gì để hãm hại cô ta cả.
Phương Thần Phong nghe vậy liền nói:
“Tôi sẽ cho người đi điều tra, em cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Nói xong, Phương Thần Phong liền quay lưng rời đi, để lại một mình Lưu Kha Nguyệt trong phòng bệnh. Sau khi hắn đi khỏi, cô ta liền trưng ra bộ mặt căm phẫn:
“Hà Linh Chi, tôi sẽ ghi nhớ lần này!!!”
Sáng hôm sau, Hà Linh Chi thức dậy với một tinh thần vô cùng sảng khoái, không hiểu sao dạo gần đây cô lại ngủ rất ngon, đúng là kì lạ. Nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi thay thuốc, bây giờ cô đã có thể tự mình xử lý vết thương mà không phải nhờ đến sự giúp đỡ của Triệu Y Vân nữa. Hôm nay là ngày Phương lão gia và Phương phu nhân trở về, dù sao thì họ cũng được coi như trưởng bối của cô, nên cô phải tiếp đón họ theo đúng lễ nghĩa.
Về phần Lưu Kha Nguyệt, vốn dĩ Phương Thần Phong sắp xếp cho cô ta ở lại bệnh viện để thuận lợi trong việc phục hồi sức khỏe, nhưng cô ta lại một hai đòi về vì hôm nay là ngày hai vợ chồng Phương lão gia trở về, kể cũng đúng thôi, cơ hội lấy lòng tốt như vậy làm sao cô ta có thể bỏ qua?
Lúc Hà Linh Chi từ phòng ngủ đi xuống thì bắt gặp Phương Thần Phong đang dìu Lưu Kha Nguyệt đi lên ở cầu thang, nhìn bọn họ một cái sau đó cô không quan tâm mà thẳng lưng đi xuống. Lúc hai bến lướt qua nhau, Phương Thần Phong liền nói với Hà Linh Chi:
“Đợi anh trong thư phòng, anh có chuyện muốn nói.”
Hà Linh Chi nghe hắn nói vậy thì cảm thấy thật buồn cười, dựa vào đâu mà anh nói gì thì cô phải nghe theo? Mặc kệ hai người bọn họ, Hà Linh Chi vẫn như cũ đi thẳng xuống chỗ dì Ngô, hiển nhiên hành động này của cô khiến Phương Thần Phong tức giận vô cùng, nhưng hắn vẫn kìm nén lại mà dìu Lưu Kha Nguyệt về phòng.
Sau khi làm xong, anh liền đi về phía thư phòng, vào đến nơi, cơn tức giận của hắn ngày càng tăng cao, hắn vốn tưởng cô xuống đó có việc một chút rồi sẽ lên đây chờ hắn, vậy mà cuối cùng lại chỉ có căn phòng trống không, Phương Thần Phong nghiến răng không nói gì mà đi xuống phòng ăn.
Dưới phòng ăn, Hà Linh Chi đang ngồi nhìn dì Ngô chuẩn bị đồ ăn, cô mặc dù rất muốn giúp nhưng khả năng nấu nướng của cô thì lại không cho phép. Cả hai người đang nói chuyện vui vẻ thì dì Ngô đột nhiên đứng dậy cúi đầu chào:
“Thiếu gia, cậu cần gì sao?”
Hà Linh Chi nghe vậy thì lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng cô còn chưa kịp định hình thì đã bị Phương Thần Phong cúi xuống sốc cô lên nằm trên vai, từ đầu đến cuối hắn không hề nói câu gì, cứ thế âm trầm mang cô lên thư phòng. Suốt đoạn đường đi, Hà Linh Chi đều kịch liệt phản kháng nhưng lại bị Phương Thần Phong dùng cách thức ‘biến thái’ khiến cô không dám làm gì.
Vừa vào phòng, Phương Thần Phong trực tiếp đem cửa phòng khóa trái, rồi đặt cô ngồi xuống chiếc ghế da của bàn làm việc, hai tay hắn chống lên hai tay vịn giam cô vào trong phạm vi của mình, đôi chân dài hữa lực cũng kẹp chặt lấy hai chân của cô khiến cô không thể nhúc nhích, nhìn cô thật lâu hắn cất giọng trầm khàn:
“Tại sao lại bỏ ngoài tai những gì anh nói?”
Hà Linh Chi bị hắn khống chế thì vô cùng bực mình, trên người cô hiện tại chẳng có vũ khí gì có thể uy hiếp được Phương Thần Phong, đôi mắt giận dữ của cô thẳng thắn đối trọi với đôi mắt màu trà sâu thẳm của hắn, nói:
“Anh là gì của tôi mà tôi phải nghe theo lời anh nói? Trước kia không, bây giờ lại càng không!!!”
Vẫn là cái nhìn gay gắt ấy, vẫn là giọng điệu bướng bỉnh không sợ ai đấy, trong mắt Phương Thần Phong, cô trước sau vẫn vậy không hề thay đổi, vẫn là một chú hổ con hung dữ ngày nào. Nghĩ đến đây, Phương Thần Phong liền cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi của cô, Hà Linh Chi vốn tưởng rằng sau khi hắn nghe cô nói như vậy thì sẽ tức giận mà quát mắng hay uy hiếp cô, nhưng hành động này của hắn khiến cô bất ngờ, nụ hôn của hắn vô cùng dịu dàng, vô cùng cưng chiều, giống hệt với những nụ hôn khi chưa có sự xuất hiện của Lưu Kha nguyệt.
Điều này làm cho những đau đớn mà cô đã mạnh mẽ đè nén xuống đáy sâu tâm trí thời gian qua bây giờ lại ào về như một cơn lũ, trái tim cô đau lắm, tại sao, tại sao khi cô bắt đầu tập quên đi những kí ức này thì anh lại nhẫn tâm khơi gợi lại? Nếu sự lựa chọn đã không phải cô sao anh còn gieo hy vọng? Đối với cô, anh là người độc ác nhất trên đời này, anh cho cô ngọt ngào, rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ cô, đến khi cô quyết định buông tay, anh lại quay lại làm ra những hành động yêu chiều này, rốt cuộc là vì sao, vì sao anh lại giày vò cô như vậy? Chẳng lẽ anh muốn cô hoàn toàn chìm sâu vào tận cùng đau khổ không thể ngóc đầu lên được anh mới thỏa mãn sao?