Phương Thần Phong cứ thế ngồi ôm lấy Phương phu nhân mà im lặng khóc, sự tuyệt vọng, sự đau đớn từ sâu thâm tâm bao trùm lấy toàn bộ trí óc hắn khiến hắn không thể suy nghĩ được điều gì, bây giờ hắn giống như đã đi vào ngõ cụt khi không biết phải tìm Hà Linh Chi bằng cách nào. Nhưng điều quan trọng trên hết chính là sự an toàn của cô, hiện tại cô đang nằm trong tầm ngắm của cả Lý Hàn Ân và Robert Devon, ngay tại thời điểm cô đặt chân ra khỏi Hắc Phong Bang thôi là biết bao nguy hiểm, bao âm mưu rình rập xung quanh cô, cũng chính vì lý do này mà Phương Thần Phong càng trở nên gấp gáp hơn, bởi vì hắn sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra với Hà Linh Chi.
Nhìn con trai mình chật vật, đau khổ như vậy Phương phu nhân mặc dù cũng cảm thấy buồn và lo lắng không thôi, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui, bà vui vì con trai bà không phải người máu lạnh, vô tình như vẻ bề ngoài, hắn vẫn biết tình yêu, tình thương là gì. Trên thương trường hay trong hắc đạo hắn nổi tiếng là người tàn nhẫn, độc ác, nhưng đối với bà hắn vẫn luôn là đứa trẻ bé bỏng ngày nào bà vẫn ẵm trên tay. Là người hiểu rõ con trai mình nhất nên bà biết hiện tại hắn đang phải trải qua những gì, là sự hối hận, sự vằn vặt, và quan trọng nhất là sự lo lắng dành cho Hà Linh Chi. Nâng tay kéo Phương Thần Phong đối diện với mình, trong mắt bà hiện giờ hắn thật giống với lúc năm tuổi, khi mà hắn bị bạn bè trong lớp bắt nạt liền khóc nhè chạy về mách bà, đôi tay thon dài có vài vết đồi mồi do tuổi tác để lại đưa lên vuốt đi hai hàng nước mắt của Phương Thần Phong, giọng nói hiền từ của bà vang lên:
“Phong, mẹ biết hiện tại con đang phải chịu đựng những điều gì, nhưng con cần phải dẹp mọi thứ sang một bên, phải mạnh mẽ lên, vì an nguy của Linh Chi đang nằm trong tay con, con cũng thừa biết điều gì đang chờ con bé ở ngoài kia đúng chứ? Nếu sai thì phải biết sửa sai, con muốn con bé tha thứ cho những gì con đã làm thì hãy dùng hành động để chứng minh đi, chứng minh sự trong sạch của con, con bé sẽ không tự động trở về nếu như con cứ mãi chỉ biết thu mình vào những sai lầm, những đau khổ đó.”
Phương Thần Phong từ đầu đến cuối đều thẫn thờ ngồi nhìn Phương phu nhân nói, gương mặt hắn bây giờ nhìn thật bơ phờ, không cảm xúc, một lúc sau hắn mới nhỏ giọng nói:
“Nhưng con không biết làm cách nào để tìm được cô ấy…”
Nghe câu trả lời của hắn, Phương phu nhân có chút buồn cười, có phải hắn vì đau buồn quá mà sinh ngốc rồi không? Bà thật không ngờ con trai mình lại có thể nói ra được câu này, Phương phu nhân thở dài nói:
“Chẳng phải vừa nãy con nói rằng Linh Chi đang trong tầm ngắm của Lý Hàn Ân và Robert Devon sao?”
Chỉ bằng một câu hỏi này của Phương phu nhân, đôi mắt màu trà của Phương Thần Phong vừa nãy còn đang u buồn thì bây giờ lập tức sáng bừng, hắn thầm nghĩ:
‘Phải rồi, nếu như Linh Chi thật sự đang nằm trong tay Lý Hàn Ân thì tại sao hắn lại không bắt đầu từ manh mối này? Chỉ cần hắn dồn KP vào bước đường cùng thì Lý Hàn Ân chắc chắn sẽ lấy cô ra làm lá chắn, còn nếu cô không nằm trong tay hắn ta,… hắn không biết nên vui hay nên buồn vì điều này, bởi vì nếu cô nằm trong tay Lý Hàn Ân, chắc chắn cô sẽ chịu khổ không ít, còn nếu cô đang tự do bên ngoài,… hắn sẽ phải tìm cô bằng cách nào đây?’
Hắn không biết câu trả lời là gì, nhưng hiện tại chỉ cần là những manh mối có khả năng khiến hắn tìm ra cô, cho dù khả năng thành công là một phần trăm đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Suy nghĩ đến đây, Phương Thần Phong lập tức ôm lấy Phương phu nhân không ngừng nói cảm ơn:
“Cảm ơn mẹ, Tiểu Phong cảm ơn mẹ nhiều lắm!”
‘Tiểu Phong’, cái tên này bà đã không được nghe rất lâu rồi, bây giờ được chính miệng hắn nói ra khiến bà vui vẻ không thôi.
‘Con mãi mãi là Tiểu Phong bé bỏng của mẹ.’, Phương phu nhân vừa vuốt tóc hắn vừa nghĩ thầm.
Phương lão gia từ đầu tới cuối không hề chen giữa vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con, nhìn một màn vừa rồi khóe môi ông cũng nâng lên một nụ cười mỉm hiếm hoi, giọng nói uy nghiêm lần nữa vang lên:
“Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng đừng làm xấu mặt nam tử họ Phương!!! Trong những thế hệ trước đây của gia tộc chúng ta chưa có ai giống như con cả, khiến người con gái mình yêu phải dứt áo ra đi,… thật quá thất vọng.”
Nghe những lời này Phương Thần Phong liền biết ông đang cố tình khích bác mình, hắn không tức giận mà còn ngẩng cao đầu nói một câu:
“Con sẽ không giống như cha đâu!!”
Nói xong, Phương Thần Phong lập tức cao ngạo đứng thẳng người nhìn Phương lão gia bằng cái nhìn khiêu khích sau đó chào tạm biệt hai người rồi rời đi. Phương lão gia bị hắn làm cho tức giận vô cùng, gương mặt gia nua khó coi của ông quay sang nhìn Phương phu nhân, nhưng lại chỉ nhận được một gáo nước lạnh từ bà:
“Đáng đời nhà ông.”
Sau đó bà liền đứng dậy trở về phòng, hiện giờ trong phòng khách chỉ còn lại mình Phương lão gia, ánh mắt ấm ức của ông hết nhìn về phía hướng Phương Thần Phong vừa rời đi, rồi lại nhìn về phía phòng ngủ, sau đó ông liền thở dài cười tươi nói:
“Quá khứ thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ mình đang có một gia đình hạnh phúc hay sao?”
Nói xong câu này Phương lão gia cũng nối gót Phương phu nhân đi về phòng ngủ.
---------
Sau khi trở về Hắc Phong Bang, Phương Thần Phong liền đi về phòng ngủ của Hà Linh Chi, trong không gian tăm tối chỉ le loi một chút ánh trăng ngoài cửa sổ, Phương Thần Phong không bật đèn lên mà đi về phía chiếc giường, trên đó vẫn còn nguyên hai chiếc gối, một của cô, một của hắn, từng kí ức của hai người lần lượt ùa về trước mắt hắn. Hắn nhớ những lúc thức dậy vào buổi sáng được nhìn gương mặt thanh thuần của cô, thật bình yên, thật ấm áp; hắn nhớ những lần ân ái của hai người, nhớ lúc cô thẹn thùng bị hắn bắt nạt, nhớ những lần cô bướng bỉnh cãi tay đôi với hắn, và… nhớ cả những giọt nước mắt thống khổ do hắn ban tặng.
Ôm lấy chiếc gối của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong quay người ngồi xuống nền nhà nhìn ra ánh trăng bên ngoài thông qua cửa ban công sát sàn. Trong không gian tĩnh mịch, Phương Thần Phong cứ thế ngồi ôm lấy chiếc gối của Hà Linh Chi mà làm bạn với ánh trăng bên ngoài, cảm giác này thật cô đơn, thật hiu quạnh. Hắn lại nghĩ đến những lần hắn làm cô tổn thương, có phải hay không cô cũng làm giống như hắn bây giờ? Điều này làm hắn đau đớn vô cùng, ngay lúc này hắn hiểu cảm giác tuyệt vọng đó rõ hơn ai hết, hắn vẫn nhớ rất rõ mỗi khi ở bên cạnh hắn, ngoại trừ những lúc hắn ép hỏi cô ra thì đa phần cô đều nhìn ra ban công bên ngoài, cô là một cô gái mạnh mẽ, yêu sự tự do, việc hắn đem cô giam cầm lại như vậy chắc hẳn là điều mà cô thất vọng về hắn nhất.
Cái ngày mà cô nói ra với hắn ba chữ ‘em yêu anh’, lúc đó hắn đã vô cùng vui mừng và hạnh phúc, hắn vui vì cô chịu thổ lộ với hắn, và hắn hạnh phúc vì cô cũng yêu mình giống như hắn yêu cô. Nhưng thời điểm và hoàn cảnh cô nói ra câu đó lại làm cho hắn không thể thể hiện cảm xúc thật của bản thân, lúc đó hắn đã phải đấu tranh rất nhiều khi quyết định nói ra câu nói vô tâm với cô như vậy, nhìn những giọt nước mắt mặn đắng của cô, hắn hết lần này đến lần khác phải nắm thật chặt tay để kìm chế lại niềm khao khát muốn tiến lên ôm cô vào lòng mà an ủi.
Khoảnh khắc hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé đơn độc của cô thông qua chiếc bóng dưới sàn nhà lúc cô nhìn thấy cảnh ‘hắn’ và Lưu Kha Nguyệt ân ái, trái tim hắn giống như bị ai đó bóp nghẹn, hắn đau lắm, đau thấu tận tâm can, hắn biết chính việc cô nhìn thấy ‘hắn’ và Lưu Kha Nguyệt phát sinh quan hệ mới dẫn đến quyết định rời đi của cô. Thời điểm quản gia Tô gọi điện báo cho hắn biết cô sắp rời khỏi Hắc Phong Bang, hắn đã sợ hãi biết bao, đối diện với ánh mắt quật cường, kiên định của cô lúc đó, bản thân hắn trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết, hắn không cho phép cô được lạnh nhạt cùng xa cách hắn như vậy, phải cho đến khi hắn phá vỡ tấm kính cửa xe rồi đem cô ôm vào lòng thì hắn mới cảm nhận được một chút nhẹ nhõm, đêm đó cũng là đêm mà hắn cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết khi hết lần này đến lần khác tự tay mình làm tổn thương cô, cũng chính đêm đó hắn đã khóc, khóc vì sự vô dụng của mình.
‘Ting\~\~\~’
Chiếc điện thoại trên bàn vang lên tiếng thông báo, Phương Thần Phong quay sang nhìn một chút rồi cầm lên xem, trên màn hình là bức ảnh chụp của cô và hắn vào buổi sáng sau đêm đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, lúc đó cô vẫn còn vui tươi, tinh nghịch chứ không tràn ngập đau thương như hiện tại. Bên cạnh bức hình là thông báo kỉ niệm sáu tháng từ ngày cô chuyển đến Hắc Phong Bang, Phương Thần Phong chần chừ một chút rồi mở khóa điện thoại lên, hắn lần lượt xem lại từng bức ảnh của cô và hắn, trong mỗi bức ảnh, hắn thì vẫn giữ bộ dáng nghiêm túc, cứng ngắc mọi ngày, còn cô thì thay đổi hết tạo dáng này đến tạo dáng khác, vui vẻ có, hung dữ có, đáng yêu có… Phương Thần Phong cứ thế ngồi ngắm nhìn nụ cười của Hà Linh Chi trên màn hình điện thoại thật lâu, bây giờ hắn thật khao khát được một lần nữa nhìn thấy nụ cười này của cô, một nụ cười của sự vô tư, hoạt bát.
Đêm nay hắn sẽ không uống một giọt rượu nào, hắn muốn bản thân phải tỉnh táo để cảm nhận thật sâu sắc cái cảm giác cô quạnh mà cô đã từng phải trải qua rồi tự nhắc nhở bản thân nhất định phải tìm được cô, phải đem đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất sau này, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống thì hắn cũng nguyện ý, bởi vì hắn nợ cô, nợ tình yêu mà cô dành cho hắn rất nhiều, và điều quan trọng nhất là vì… hắn yêu cô.
Nghĩ đến đây Phương Thần Phong chợt nhận ra bản thân hắn đã chưa một lần nói lời yêu với Hà Linh Chi, trước đây hắn từng nghĩ tình yêu là do cảm nhận mà ra, hắn chỉ cần dùng hành động để chứng minh cho cô thấy được tình cảm mà hắn dành cho cô lớn bao nhiêu là đủ, nhưng bây giờ hắn thật muốn được một lần nói ra ba chữ ‘anh yêu em’ với cô, hắn không muốn chỉ thông qua hành động để cho cô thấy được tình cảm của mình, mà hắn còn muốn cho cô một sự chắc chắn, một sự đảm bảo để cô không phải nghi ngờ gì về tình yêu của hắn nữa.
Càng nhìn nụ cười của cô, Phương Thần Phong càng quyết tâm phải tìm bằng được cô bằng mọi cách, đôi tay cứng rắn của hắn thao tác thực hiện một cuộc gọi, giọng nói uy nghiêm cùng hận ý nói vào điện thoại:
“Thiện, lập tức đẩy nhanh tiến độ, tôi muốn KP bị dồn vào đường cùng nhanh nhất có thể!!!”
“Được!”, từ đầu dây bên kia, giọng nói của Lâm Minh Thiện cũng không kém phần nghiêm túc, có vẻ như sau sự rời đi của Hà Linh Chi lần này, nỗi phẫn hận của cả hai đối với Lý Hàn Ân đã tăng lên rất nhiều.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, căn phòng lại một lần nữa rơi vào khoảng lặng, đôi mắt màu trà của Phương Thần Phong vô hồn nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, hắn sẽ chỉ cho phép bản thân được yếu đuối duy nhất một đêm nay thôi, bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ phải bắt đầu một trận chiến mới, một trận chiến dành lại người con gái mà hắn yêu thương nhất.
---------
Sáng ngày hôm sau, chỉ sau chưa đến một ngày sau khi diễn ra buổi đấu thầu, trên tất cả các kênh truyền thông cùng báo chí tài chính đều đồng loạt đăng tin việc cổ phiếu của KP giảm mạnh một cách đáng bất ngờ, hàng loạt các nhà đầu tư lớn trước đó đã kí kết hợp đồng đều chấp nhận bồi thường hợp đồng để rút khỏi những vụ làm ăn với KP. Hiện giờ, nội bộ trên dưới KP đang vô cùng hỗn loạn, Lý Hàn Ân thì khỏi phải nói, điều này hoàn toàn nằm ngoài định liệu của hắn, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, KP đang từ vị trí thứ hai trong giới liền bị đánh bay khỏi top mười, hơn nữa sự tụt giảm này còn mạnh hơn rất nhiều so với sự tụt giảm trước đó của Phương Thị và vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Trong phòng chủ tịch tập đoàn KP.
“Đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến sự việc này chưa?”, giọng nói tràn đầy tức giận của Lý Hàn Ân vang lên.
J ở một bên nghe vậy liền cung kính trả lời:
“Thưa chủ nhân, theo nguồn tin mới nhận mà thuộc hạ nhận được thì toàn bộ nhà đầu tư đã rút khỏi tập đoàn chúng ta đều đã đồng loạt quay sang kí kết với Phương Thị, chính vì điều này mà cổ phiếu của KP mới tụt giảm mạnh đến như vậy.”
‘Choang\~\~\~’
Sau câu nói của J, Lý Hàn Ân tức giận đem chiếc ly thủy tinh trong tay ném mạnh vào cửa kính sát sàn khiến nó vỡ tan, giọng nói âm lãnh của hắn gằn từng tiếng:
“Lý do!!”
J có chút chần chừ nhưng sau đó liền lập tức nói ra:
“Thưa chủ nhân, sở dĩ bọn họ làm như vậy là vì bên phía Tống Thị vừa ủy quyền thực hiện dự án kia cho Phương Thị.”
Sau câu nói ấy của J, cả căn phòng liền rơi vào một bầu không khí băng lãnh, bản thân Lý Hàn Ân hắn vốn đã biết giao tình đặc biệt của Tứ Đại Tài Phiệt, nhưng lại không nghĩ đến việc Phương Thần Phong lại sử dụng con đường vòng này, hắn ta đã mượn tay Tống Thị để dời đi sự chú ý của KP rồi từ đó ra tay đánh đòn phủ đầu.
“Nhưng còn một điểm này thuộc hạ vẫn còn thắc mắc, rằng tại sao giá đấu thầu của KP, Phương Thị và Tống Thị lại trùng hợp chỉ chênh nhau năm triệu USD? Thuộc hạ không nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, e là tài liệu của chúng ta đã bị bọn chúng xem qua!!!”
Lý Hàn Ân nghe J nói vậy thì cũng nhận ra điểm đáng nghi, nhưng tài liệu mật của lần đấu thầu vừa rồi chỉ có hắn, J và thư kí của hắn được phép xem qua, đây là hai người mà hắn tín nhiệm nhất, không lí nào lại có hành động phản bội sau lưng hắn như vậy.
Đúng lúc này, chiếc màn hình gắn trên tường hiển thị cuộc gọi video đến, đây là một tài khoản lạ, cả hai người đều chưa từng thấy qua, J liền đi tới chiếc máy tính gần đó thực hiện một vài thao tác rồi noi với Lý Hàn Ân:
“Thưa chủ nhân, là ID phía Phương Thị!”
“Lập tức kết nối!!!”, Lý Hàn Ân băng lãnh nói.
Cuộc gọi được kết nối, trên màn hình lập tức hiển thị hình ảnh Phương Thần Phong đang nhàn hạ ngồi trên ghế chủ tịch, phóng ánh mắt chế nhạo về phía Lý Hàn Ân, hắn trầm giọng nói:
“Không biết tôi gọi trong giờ làm việc như vậy có làm phiền chủ tịch Lý hay không? Có vẻ như tập đoàn của cậu đang gặp một vài rắc rối thì phải!”
Lý Hàn Ân nghe vậy thì nắm chặt bàn tay gằn giọng nói:
“Cũng không có gì đáng quan ngại, chủ tịch Phương không cần phải lo chuyện không liên quan đến mình!!!”
“Sao lại không liên quan đến tôi kia chứ? Dù sao KP bị như vậy cũng gián tiếp do Phương Thị gây ra, mặc dù tôi cảm thấy hơi có lỗi khi phải chèn ép một tập đoàn mới nổi như vậy nhưng mà thương trường như chiến trường mà, thương người là hại mình! Chi bằng chủ tịch Lý hãy giao bán cổ phần của KP cho tôi đi, biết đâu còn cứu vãn được?”, khi nói những lời này, ánh mắt của Phương Thần Phong muốn có bao nhiêu chế nhạo liền có bấy nhiêu, cái nhìn của hắn nhìn Lý Hàn Ân thật giống với kẻ bề trên đang cúi nhìn kẻ bề dưới vậy.
“Phương Thần Phong!!!”, Lý Hàn Ân tức giận nói lớn.
“Sao? Mới chỉ như vậy thôi mà đã kích động như vậy rồi à, như thế này mà cũng muốn đấu với tôi? Đúng là ảo tưởng!!!”
Mặc dù vô cùng tức giận với những gì mà Phương Thần Phong nói nhưng Lý Hàn Ân buộc bản thân phải kìm chế, một lúc sau hắn liền nhếch miệng cười rồi nói với Phương Thần Phong:
“Vậy sao? Tôi lại không nghĩ như vậy, Phương Thần Phong, tôi nghĩ thay vì anh ngồi đây mà khích tướng tôi thì chi bằng anh nên chú tâm vào việc tìm kiếm ‘một thứ gì đó’ thì hơn, kẻo đến lúc nó không còn trên đời này nữa thì có muốn tìm cũng không được đâu!!!”
Nói xong câu này Lý Hàn Ân lập tức bấm nút kết thúc cuộc gọi.