Những ngày sau đó người của Hắc Phong Bang do Mã Phong chỉ huy trực tiếp tấn công vào các căn cứ điểm của KP, lần phản đòn này dường như mang theo vô vàn tức giận mà Phương Thần Phong đã kìm nén bấy lâu nay, không còn điểm yếu, không còn sự uy hiếp, KP chính thức bị Hắc Phong Bang đánh cho kiệt quệ nhân lực, hai căn cứ điểm này được coi như huyết mạch của bọn chúng, nguồn vũ khí cùng nguồn hàng giao dịch với khách vì cuộc tấn công đột ngột này mà bị hủy hoại toàn bộ, chỉ trong một ngày ngắn ngủi trên dưới KP đều rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên. Hành động này của Phương Thần Phong như là giết gà dọa khỉ, ngầm tuyên bố ai mới là con rồng trong giới để những thế lực khác có ý định thâu tóm Hắc Phong Bang cũng phải dè chừng.
Kể từ sau trận thanh tẩy lại thế giới ngầm khi hắn bắt đầu tiếp nhận Phương Thị đến nay, có lẽ đây là lần thứ hai bọn họ chứng kiến cơn phẫn nộ của Phương Thần Phong, lần này hắn không dùng cách trực tiếp xóa sổ mà chơi trò mèo vờn chuột khiến kẻ địch lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, khiến chúng bị chính những hoài nghi của bản thân làm suy sụp tinh thần rồi mới từ từ nuốt trọn, ai ai cũng biết so với việc tra tấn về thể xác thì những cực hình về tinh thần còn kinh khủng hơn gấp vạn lần.
Bên phía KP cũng không chịu yếu thế mà liên tục phản kích, hai bên người đánh qua kẻ đánh lại ròng rã suốt bốn tháng liên tiếp không ngừng nghỉ. Phương Thần Phong mỗi lần đánh cho KP gần như là sụp đổ thì hắn lại ngưng, tạo thời gian cho bọn chúng khôi phục binh lực rồi lại tiếp tục tấn công dồn dập. Về phần KP, dù đã đáp trả lại Hắc Phong Bang không ít lần nhưng tổn hại đối với bọn họ là vô cùng nhỏ, thời gian dài trôi đi, chủ đích của Cố Phong không còn là đối đấu trực tiếp với Phương Thần Phong nữa mà ráo riết truy tìm tung tích của Hà Linh Chi.
Sở dĩ việc Phương Thần Phong không xóa sổ KP ngay là vì hắn muốn có được Robert Devon rồi ép ông ta loại bỏ biến thể ra người Hà Linh Chi, đến tận thời điểm này, viện nghiên cứu mật của ông ta vẫn còn là một ẩn số. Hắn biết điều duy nhất khiến con rùa đó chịu ló đầu ra khỏi hang ổ của mình chính là Hà Linh Chi, vì vậy một mặt hắn tấn công KP, một mặt vừa theo dõi tiến trình truy tìm cô của bọn chúng, một khi ông ta xuất đầu lộ diện thì đó cũng chính là lúc ngày tàn của KP đến.
Hiện tại đang là thời điểm vào xuân nên thời tiết cũng đã ấm lên rất nhiều, trên tầng cao nhất tòa tháp thiên văn tại Hắc Phong Bang, Phương Thần Phong đang đứng cho tay vào túi quần nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa kính sát sàn, những ánh nắng vàng ấm áp không làm dịu đi sự lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn mà còn làm tăng thêm vẻ bí hiểm, khó lường.
Hắn còn nhớ rất rõ trước đây Hà Linh Chi đã từng nói rằng, mỗi khi có tâm sự cô sẽ tìm một nơi cao thật cao để làm bạn với bầu trời, vứt bỏ thế giới vội vã và tàn độc dưới chân để được tự do làm chính mình. Suốt bốn tháng kể từ khi cô thoát khỏi tay của KP, hắn vẫn chẳng hề có tung tích gì về nơi cô ở, mỗi ngày hắn sẽ đều dành thời gian để lên trên này như một thói quen, hắn muốn được chân chân thực thực cảm nhận tâm trạng của cô lúc đó, quả thực đúng như những gì cô nói… tự do nhưng cũng thực cô đơn.
Từ trước đến nay hắn vẫn cho rằng bản thân có thể kiểm soát được hành tung của cô, nhưng hắn đã sai rồi, bây giờ hắn mới nhận ra rằng chỉ cần là cô không muốn thì bất cứ ai cũng đừng hòng tìm ra cô, ngay từ đầu cũng là cô tự xuất hiện trước mặt hắn, ở lại bên cạnh hắn trước là vì bị hắn uy hiếp, sau là vì yêu hắn. Sự chịu đựng của cô khiến hắn lầm tưởng rằng bản thân đã nắm trong tay quyền kiểm soát mọi thứ, nhưng thời điểm hắn đi quá giới hạn của cô thì đã chính thức đẩy mối quan hệ của hai người đi vào ngõ cụt. Nhưng hắn không cho phép điều đó tiếp diễn, dù có đi vào ngõ cụt thì hắn cũng sẽ phá vỡ bức tường đó mà cùng cô đi tiếp chặng đường còn lại, hắn… không ngại theo đuổi cô lần nữa.
Nâng tay lấy từ trong túi áo ngực ra một bức ảnh, gương mặt non nớt mà lạnh lùng của một cô nhóc xuất hiện trước mắt Phương Thần Phong. Nếu là trước đây, trước khi Hà Linh Chi xuất hiện trong cuộc sống của hắn, ắt hẳn khi nhìn tấm hình này, ánh mắt hắn sẽ chẳng thể dấu được sự yêu chiều, cưng nựng, thế nhưng hiện tại nhìn vào gương mặt này, lòng hắn đã không còn như trước, bình lặng giống như hắn và cô bé là hai người xa lạ vậy. Quả thực nói hai người xa lạ cũng không hề sai, từ đầu đến cuối đều là hắn để tâm đến cô nhóc nhưng cô đâu hề biết tới hắn?
Nghĩ đến đây Phương Thần Phong liền cười khổ một tiếng, hắn thật không ngờ mười lăm năm qua bản thân lại chìm đắm trong mối quan hệ do chính mình tưởng tượng ra. Hắn cứ như vậy nhìn thật lâu vào gương mặt của cô nhóc trong ảnh, nhìn chăm chú đến nỗi Khương Tuấn Hạo đứng cạnh hắn từ bao giờ mà hắn chẳng hay, nhìn lướt qua bức ảnh trong tay Phương Thần Phong, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
“Đó là cô bé mà Lâm Minh Thiện đã nhắc đến?”
Nghe thấy câu hỏi Phương Thần Phong không ngẩng đầu lên mà chỉ gật nhẹ đầu như ngầm đồng ý, thấy vậy Khương Tuấn Hạo liền nói:
“Tôi khuyên cậu trước khi tìm được Linh Chi tốt nhất hãy làm rõ được ai mới là sự lựa chọn của cậu, là Linh Chi, hay… cô bé đó. Tôi không muốn một sự sai lầm có thể tái diễn đến lần thứ hai!!!
Lời của Khương Tuấn Hạo vừa dứt Phương Thần Phong lập tức lấy một chiếc bật lửa từ trong túi quần ra rồi từ từ châm lửa hủy đi bức ảnh, chẳng mấy chốc dưới chân bọn họ chỉ còn lại vài mảnh tro tàn, lúc này Phương Thần Phong mới lên tiếng:
“Linh Chi là hiện tại và tương lai của tôi, mọi thứ cản đường tôi và cô ấy hạnh phúc đích thân tôi sẽ loại bỏ chúng. Mười lăm năm, tôi đã sống trong ảo tưởng của chính mình suốt mười lăm năm, bây giờ cũng đã đến lúc kết thúc nó rồi! Vì sự ảo tưởng này mà tôi đã gây ra biết bao thương tổn cho Linh Chi, tôi không cho phép điều đó tiếp tục xảy ra!”
“Cậu nhận ra điều này có phải quá muộn rồi không?”
Phương Thần Phong không trả lời câu hỏi này của Khương Tuấn Hạo mà im lặng nhìn ra bầu trời tràn ngập nắng vàng bên ngoài. Thấy vậy Khương Tuấn Hạo liền lấy ra một tấm hình đưa đến trước mặt hắn ngỏ ý muốn hắn xem qua, chần chừ một chút nhưng cuối cùng Phương Thần Phong cũng nhận lấy nó.
Lật mở bức hình lên, trên đó là ảnh chân dung của một cô nhóc, mà cô nhóc này lại có gương mặt vô cùng giống với bé con, chỉ khác là gương mặt của cô bé trong ảnh gọn gàng sạch sẽ hơn bé con rất nhiều, Phương Thần Phong liền nhíu mày hỏi:
“Cái này là…”
“Ảnh chân dung của Linh Chi lúc mới gia nhập Huyết Sắc Bang.”, Khương Tuấn Hạo nhàn nhạt nói.
Phương Thần Phong nghe vậy thì nhướn mày nhìn Khương Tuấn Hạo một chút, kết quả này đúng là nằm ngoài suy nghĩ của hắn, mặc dù trong khoảng thời gian ở cạnh Hà Linh Chi không ít lần hắn đã nhìn thấy bóng dáng bé con ở trên người cô, nhưng hắn đã gạt ý nghĩ đó qua một bên vì trên bắp tay trái của cô không hề có vết bớt đỏ hình tia sét, hắn nói:
“Chắc anh có nhầm lẫn gì ở đây rồi, Linh Chi không hề có vết bớt nào trên bắp tay trái.”
“Sở dĩ con bé không có là vì cha nuôi chúng tôi đã che dấu nó đi, từ khi còn bé ông ấy đã rất để ý vết bớt đó, vì nó không phải là bẩm sinh mà là do bị xăm từ khi còn sơ sinh tạo thành, ông ấy sợ đó chính là dấu hiệu mà kẻ tiêm biến thể vào người con bé để lại làm dấu hiệu nhận biết nên đã làm thủ thuật cấy ghép da nhằm che nó đi.”
Nghe đến đây Phương Thần Phong cũng đã hiểu được lí do vì sao trên bắp tay trái của Lưu Kha Nguyệt cũng có vết bớt như vậy, hóa ra là vì cả hai người bọn họ đều là thí nghiệm của Robert Devon. Nhìn tấm ảnh trong tay một chút sau đó Phương Thần Phong liền trả lại Khương Tuấn Hạo, anh thấy vậy không nhận lấy mà trả lời:
“Thực ra tôi đã biết việc Linh Chi chính là cô bé mà cậu tìm kiếm suốt mười lăm năm qua từ lúc con bé bị Cố Phong bắt giữ, nhưng tôi không muốn cho cậu biết chuyện này. Tôi muốn xem xem cậu coi trong con bé của hiện tại hơn hay hình bóng trong quá khứ của nó, bây giờ thì tôi đã có được câu trả lời mà mình mong muốn, nếu như sự lựa chọn của cậu là cô bé năm xưa, thì tôi đảm bảo với cậu rằng cậu sẽ phải sống với sự ảo tưởng đó đến hết phần đời còn lại của mình!! Còn tấm ảnh này… cậu hãy cứ giữ lấy đi, sau khi tìm được con bé cậu có muốn nói tất cả với nó hay không thì đó là quyền của cậu, tôi chỉ muốn nói rằng những kí ức từ trước khi gia nhập Huyết Sắc Bang con bé đều không hề có ấn tượng, bởi đó chỉ toàn những kí ức đau buồn.”
Nói xong Khương Tuấn Hạo liền quay lưng rời đi, nhìn theo bóng lưng ngay thẳng ấy, Phương Thần Phong bất giác bật cười rồi đem tấm hình của Hà Linh Chi cất vào túi áo ngực.
Bốn tháng, trong khoảng thời gian này Hà Linh Chi giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy, hắn tự hỏi nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài làm sao cô có thể tồn tại? Hơn nữa cô còn đang mang thai đã hơn năm tháng, liệu trong quán trình mang thai cô có phải chịu đựng những cơn giày vò do những lần kích phát biến thể gây ra hay không? Trước đây, khi hắn giam lỏng cô trong căn phòng ngủ của bọn họ, hắn đã rất nhiều lần tưởng tượng đến viễn cảnh cô mang thai con của hắn, lúc đó hắn sẽ chăm sóc cô thật chu đáo, thật cẩn thận, đợi sau khi mọi chuyện qua đi bọn họ sẽ là một gia đình hạnh phúc. Nhưng hiện thực lại trái ngược hoàn toàn với tưởng tưởng của hắn, việc mang thai khiến cô đã khổ nay còn khổ hơn, đã đau nay còn đau hơn. Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má cương nghị,