Tối hôm đó là buổi tối đầu tiên Phương Thần Phong và Hà Linh Chi bình yên bên nhau kể từ lúc hiểu lầm giữa hai người bọn họ xảy ra, và cũng tối đó Phương Thần Phong độc chiếm Hà Linh Chi cho riêng mình, thậm chí ba đứa nhóc cũng không được ngủ chung mà phải ra nằm giường riêng. Bởi vì cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên Phương Thần Phong cũng chỉ dám ôm hôn hoặc nhiều nhất là ăn đậu hũ của cô chứ không dám đi quá xa.
Dù cô không nói nhưng hắn biết rõ cô vẫn có chút ám ảnh vì từng bị hắn cưỡng ép, cho nên nhân cơ hội này hắn sẽ từ từ xóa bỏ ác cảm của cô đối với mình, nếu không nửa đời sau của hắn sẽ “khổ sở” hơn rất nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Hà Linh Chi tỉnh dậy thì đã không thấy Phương Thần Phong đâu, nhìn vào ba chiếc giường cỡ nhỏ cũng không thấy bọn trẻ đâu, Hà Linh Chi liền có chút hoảng hốt. Không suy nghĩ gì nhiều cô lập tức rời giường chạy xuống phòng khách, thậm chí dép cũng không mang trong khi thời tiết đã bắt đầu có chút se lạnh.
Thế nhưng trái ngược với sự lo lắng của Hà Linh Chi, trong nhà ăn lúc này, Phương Thần Phong cùng dì Ngô đang cho tụi nhỏ uống sữa, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó Hà Linh Chi đứng tựa lưng vào tường ngắm nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt. Phương Thần Phong không đơn thuần chỉ là cho ba nhóc uống sữa, mà hắn còn tìm mọi cách pha trò khiến tụi nhỏ thích thú cười ra thành tiếng, thậm chí người trầm tính nhất là tiểu bảo bối cũng phải bật cười khanh khách.
Hình ảnh này của Phương Thần Phong cô chưa từng chứng kiến qua trước đây, tháo bỏ vẻ bề ngoài lạnh lùng cứng nhắc, hắn bây giờ vô cùng ra dáng một người cha, một người chồng chuẩn mực, nhìn hắn vì mình như vậy Hà Linh Chi cảm thấy thực cảm động, cô tự nhủ:
“Liệu đây có phải là trái ngọt mà cô nhận được sau những đau khổ vừa qua hay không?”
Trong khi Hà Linh Chi còn đang suy nghĩ lung tung, lúc này Phương Thần Phong ở trong nhà bếp như có linh cảm mà ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, quả thực nhìn Hà Linh Chi lúc này vô cùng buồn cười. Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ hình thú hoạt hình từ tối qua, tóc tai thì mới ngủ dậy nên cũng rối tung, chân thì không đi dép cọ cọ vào nhau do nền nhà quá lạnh. Nở một nụ cười cưng chiều, sau đó Phương Thần Phong lập tức đi về phía tủ để giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà đặt xuống trước mũi chân của cô, nói:
“Phải chú ý sức khỏe chứ!!!”
Nghe hắn nói vậy Hà Linh Chi liền ái ngại vừa gãi đầu vừa nâng chân đi dép vào, nhìn cô như vậy Phương Thần Phong liền bật cười khiến hai tai cô phút chốc đỏ bừng, ngay sau đó hắn liền nắm tay cô kéo vào bên trong, vừa đi hắn vừa nói:
“Dưới này có phòng dành cho khách, em có thể vào đó để vệ sinh cá nhân luôn, trong khi đó anh sẽ làm cho em một thứ.”
Khỏi phải nói mọi hành động của Phương Thần Phong từ nãy đến giờ khiến Hà Linh Chi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ kia, cô bây giờ ù ù cạc cạc chỉ biết làm theo mọi sắp xếp của hắn.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, còn chưa đặt chân vào nhà bếp Hà Linh Chi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ngay lập tức tâm hồn ăn uống của cô liền trỗi dậy, nhanh chân đi vào bàn ăn, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô chính là hình ảnh Phương Thần Phong đeo tạp dề đứng trước bàn bếp đang làm món gì đó. Nhìn thấy cô, hắn liền nói:
“Em ngồi đó đợi anh một lát, sắp xong rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Hà Linh Chi không nghe lời mà cầm lên một quả táo trong đĩa trái cây rồi đi đến đứng tựa vào bàn bếp nhìn Phương Thần Phong nấu ăn, cô đúng là được mở mang tầm mắt khi chứng kiến cảnh tượng này, đến bản thân cô là người yêu đồ ăn cũng chưa từng nghĩ có ý định sẽ đeo tạp dề vào bếp ngoại trừ lần học làm bánh kia, ấy vậy mà một người cao ngạo như hắn lại chịu vứt bỏ hết hình tượng đi làm những việc này?
Mười lăm phút sau Phương Thần Phong dừng tay rồi ra hiệu cho người hầu bê đồ ăn lên, lúc này Hà Linh Chi cũng đã ăn xong quả táo từ bao giờ, thấy vậy hắn liền nắm hai vai cô đẩy ra ngoài phòng ăn.
Trên bàn ăn bày ba món mặn và một món canh: bánh tart thịt xông khói kiểu Pháp, bò nướng nấm giấy bạc, Dimsum cá hồi củ quả và tất nhiên không thể thiếu canh rong biển lợi sữa được. Tất cả những món này đều do một tay Phương Thần Phong tự mình làm cho cô, hắn đã phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ, và những món này hắn đều phải mang giấy bút theo học dì Ngô suốt hơn một tháng qua mới có thể làm thành công như vậy. Những thứ này, hắn chỉ dành riêng cho một mình cô mà thôi.
Nếu chỉ nhìn tổng thể bên ngoài, Hà Linh Chi có thể chắc chắn đây sẽ là những món ăn bắt mắt nhất mà cô từng thấy, nhưng khi nhớ tới vị của chiếc bánh kem hôm qua, cô liền có chút nghi ngờ nhìn Phương Thần Phong. Như hiểu được ý của cô, hắn liền nói:
“Em nếm thử một chút đi!!”
Nói rồi hắn cầm đũa lên gắp miếng thịt bò nướng lên để trước miệng cô, mặc dù không quá tin tưởng vào tài nấu nướng của Phương Thần Phong nhưng Hà Linh Chi cũng há miệng nếm thử. Nằm ngoài dự đoán của cô là mùi vị của miếng bò lại không hề tệ như trong tưởng tượng của cô, thịt thì mềm không bị khô, cộng thêm gia vị nêm nếm rất vừa miệng khiến Hà Linh Chi muốn ăn miếng tiếp theo. Nhìn cô như vậy Phương Thần Phong liền bật cười, hắn không nói gì mà im lặng kéo ghế cho cô, còn mình thì cũng ngồi xuống bên cạnh ngay sau đó.
Bữa sáng của hai người diễn ra trong không khí vô cùng ấm áp, Hà Linh Chi thì khỏi phải nói, có đồ ăn ngon trước mặt, Phương Thần Phong lập tức bị cho ra rìa. Cả quá trình đó hầu như chỉ có một mình Hà Linh Chi là nhiệt tình ăn hết món này đến món kia, còn Phương Thần Phong thì chủ yếu là nhìn cô vui vẻ ăn, hoặc là gắp đồ ăn cho cô mà thôi.
Kết thúc bữa ăn, người hầu lập tức bưng lên trái cây tráng miệng, quả thực Phương Thần Phong đang suy nghĩ không biết hắn chuẩn bị cho cô như vậy là có tốt hay không, bởi vì dù sao đây cũng mới chỉ là bữa sáng, việc cô ăn nhiều như vậy quả thực có chút không tốt cho lắm, chính vì thế ngay khi cô chuẩn bị giải quyết sạch đĩa hoa quả thì hắn đã kịp thời kéo cô ra phòng khách. Hắn vốn biết sức ăn của cô không tầm thường, nhưng nếu cứ ăn một lượng lớn như vậy thì sẽ không tốt cho dạ dày.
Sau khi bị Phương Thần Phong đặt ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, Hà Linh Chi lập tức bất mãn:
“Tại sao anh lại không cho em ăn?”
Nghe cô trách móc mình như vậy Phương Thần Phong liền lắc đầu cười đáp:
“Anh đâu có cản em, chỉ là ăn nhiều như vậy một lúc thì không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là hệ tiêu hóa.”
“Hừ!!! Nói dối!!!”, Hà Linh Chi giận dỗi đáp.
Phương Thần Phong chỉ biết cười cưng chiều trước sự giận dỗi này của cô, hắn không những không cảm thấy phiền mà còn thấy vui là đằng khác, cô làm vậy chẳng khác nào đang làm nũng với hắn cả. Nghĩ vậy hắn liền cúi người bế cô lên rồi đặt ngồi vào lòng mình, ngón tay trỏ của hắn đưa lên cọ nhẹ vào đầu mũi của cô, hắn nói:
“Được rồi mà… nếu em thích ăn thì tối về anh sẽ làm cho em tiếp có được hay không? Còn bây giờ anh có một vài chuyện muốn nói cho em biết.”
Mặc dù còn khá giận Phương Thần Phong, nhưng khi nghe hắn nhắc đến có chuyện muốn nói thì cô lại tò mò vô cùng, gương mặt thanh thuần ngẩng lên hỏi: