Ngày hôm sau, theo như ý nguyện của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong đã giữ lời hứa dẫn cô trở lại Phương gia. Được gặp lại các con, Hà Linh Chi vô cùng vui mừng, thế nhưng chưa để bốn mẹ con kịp xum vầy lâu thì Phương phu nhân liền dẫn Hà Linh Chi đi đến nơi thờ cúng gia tiên.
“Con mau kính lễ tổ tiên đi, đây chính là gia quy của Phương gia, phận là con dâu nhà họ Phương đều sẽ phải thực hiện nghi lễ này vào ngày đầu lại gia.”
Theo lời chỉ dẫn của Phương phu nhân, Hà Linh Chi cùng Phương Thần Phong cùng nhau thắp nhang theo thứ tự từ cao xuống thấp của bục thờ gia tiên. Sau khi làm xong, Phương phu nhân dẫn cả hai đến một nơi khác, nhưng lần này bà không nói gì mà chỉ ra ám hiệu cho Phương Thần Phong.
Nhận được chỉ thị của mẹ mình, Phương Thần Phong liền hiểu ý dẫn Hà Linh Chi đi đến khu được thắp đèn ánh sáng đỏ. Khi Hà Linh Chi còn chưa hiểu hắn định làm gì, thì Phương Thần Phong liền ấn vào một nút bấm trên bảng điều khiển, lập tức một hộp đựng chất lỏng màu đen từ từ được đẩy lên từ mặt đất.
Thấy vậy Phương Thần Phong không nói gì thêm mà nắm lấy bàn tay Hà Linh Chi, bàn tay nhỏ nhắn của cô được hắn bao trọn trong lòng bàn tay to lớn của mình, ngay sau đó Phương Thần Phong lập tức nhúng bàn tay của cả hai người vào hộp dung dịch kia.
“Đây là thứ gì?”, Hà Linh Chi khó hiểu hỏi.
Nâng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Hà Linh Chi, Phương Thần Phong khẽ nói:
“Một lát nữa em sẽ biết.”
Không để Hà Linh Chi thắc mắc thêm, ngay sau đó Phương Thần Phong liền nhấc tay của cả hai người lên rồi để dưới vòi nước để rửa sạch thứ nước màu đen kia. Không lâu sau đó, ở phía bên cạnh hộp nước đen, một mô hình được đúc bằng vàng được đẩy lên từ mặt đất, điều này khiến Hà Linh Chi vô cùng kinh ngạc, bởi nếu cô không nhầm thì đó chính là tay của cô và Phương Thần Phong, chẳng lẽ…
“Chúng ta vừa lấy con dấu!”, Phương Thần Phong cất giọng giải thích.
“Con dấu?”
“Đúng vậy! Đây chính là một trong những nghi thức nhập gia nhận con của Phương gia, bức tượng tay đan tay này chính là minh chứng cho việc gia tiên đã chấp nhận em là một thành viên của Phương gia. Điều đó có nghĩa là em hoàn toàn có đặc quyền được cánh nam nhi của Phương gia bảo vệ và chăm sóc suốt quãng đời còn lại, và đó cũng chính là nghĩa vụ của anh! Chi Chi… suốt phần đời còn lại của em, hãy để anh được thay em gánh vác!”
Nghe Phương Thần Phong giải thích, lúc này Hà Linh Chi mới hiểu mọi thứ vừa xảy ra, khi nghe lời nói đầy trách nhiệm kia của Phương Thần Phong, tâm can cô liền như có một cơn hồng thủy quét qua, chẳng lẽ đây chính là cảm giác yên bình mà mọi người vẫn hay nói đến hay sao?
Sau khi hai người thực hiện xong nghi lễ, Phương lão gia lập tức đi đến đem bức tượng kia để trong một hộp kính rồi đặt ngày cạnh bàn thờ gia tiên.
“Được rồi, giờ cũng đã đến giờ dùng bữa, chúng ta không nên để chậm trễ.”, Phương lão gia cất giọng uy nghiêm rồi dẫn đầu rời khỏi nơi thờ cúng gia tiên.
Nghe vậy cả ba người liền lần lượt theo sát phía sau ông đi về phía nhà ăn, ngồi vị trí chính giữa bàn là Phương lão gia, bên tay phải của ông là Phương phu nhân, bên còn lại là hai vợ chồng Phương Thần Phong cùng ba nhóc con đang được đặt nằm trong xe đẩy.
Nhìn một màn này, Phương phu nhân có chút xúc động, bởi đã rất lâu rồi nơi này mới có thể đông đúc như vậy, mặc dù hiện tại vẫn còn thiếu một nhân vật nữa, nhưng chỉ như vậy thôi bà cũng đã mãn nguyện rồi.
Trong khi Phương phu nhân vẫn còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân, đúng lúc này tiếng động cơ xe thể thao gầm rú vang lên từ phía bên ngoài. Điều này khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bởi họ không biết kẻ nào có lá gan lớn đến mức dám làm loạn đến như vậy ngay trong chính Phương gia, ngoại trừ Phương Thần Phong. Trước sự xuất huyên náo này, hắn chỉ đơn giản cười một tiếng rồi nói với vợ chồng Phương lão gia:
“Đã rất lâu rồi gia đình chúng ta mới đông đủ như vậy!”
Lời Phương Thần Phong vừa dứt, từ bên ngoài Phương Thần Thành trong bộ tây trang màu trắng quen thuộc ngang tàn bước vào, đứng trước bàn ăn hình chữ nhật trải dài, hắn cất giọng trầm ổn:
“Cha, mẹ, anh hai, chị dâu… con đã trở lại!”
Sau khi xác định được người đến là ai, Phương phu nhân liền không kìm nén được nước mắt mà chạy lại ôm trầm lấy Phương Thần Thành, còn Phương lão gia vì là người đứng đầu gia đình nên ông không thể hiện rõ ràng như Phương phu nhân mà chỉ mỉm cười, nhưng mọi người có mặt ở đây đều hiểu rất rõ ông cũng vui mừng không khác gì Phương phu nhân.
Sau khi đã ôm đủ, Phương phu nhân liền kéo tay Phương Thần Thành đi đến ngồi cạnh mình, thấy vậy Phương lão gia liền nói:
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!”
Sau câu nói này của ông, mọi người đồng loạt bắt đầu dùng bữa, ở bên trong nhà bếp, dì Ngô và quản gia Tô chứng kiến một màn này cũng không kìm nén được xúc động, bởi bọn họ đã ở đây từ những ngày cả Phương Thần Phong và Phương Thần Thành chưa được sinh ra, nhưng sau hơn hai mươi tám năm, đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh tượng gia đình bọn họ hạnh phúc như vậy.
Trước sự lạnh lẽo của những ngày giữa đông, không khí đầm ấm, xum vầy ấy đã xóa bỏ đi sự cô quạnh nơi đây trong suốt hai mươi tám năm qua, một khởi đầu mới tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn sẽ được bắt đầu.