Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 97: Một ngày đáng nhớ (2).



Trò tiếp theo mà họ chơi chính là trò phi dao, nhìn cách thức chơi cùng quà tặng, Hà Linh Chi vui vẻ vô cùng. Đây chẳng phải là sở trường của cô hay sao, trò này cô tự tin mình thắng Phương Thần Phong là cái chắc.

Kéo tay Phương Thần Phong đi đến chỗ kiểm vé, Hà Linh Chi lên tiếng hỏi:

“Nguyên tắc của trò này như thế nào? Làm sao để tôi có thể lĩnh thưởng?”

Người kiểm vé là một chàng trai trẻ, áng chừng mười chín, hai mươi tuổi, lúc này anh ta đang cúi xuống kiểm tra danh sách hành khách, khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hà Linh Chi mới ngẩng đầu lên, trong một thoáng anh ta liền sững sờ, gương mặt nhìn Hà Linh Chi giống như bị thôi miên, không hề chớp mắt.

Mãi không có được câu trả lời, Hà Linh Chi liền ho khan hai tiếng:

“Khụ khụ… xin lỗi?”

Nghe thấy tiếng đánh động, lúc này anh chàng nhân viên mới hồi phục thần trí, gương mặt lập tức dâng lên một tầng phiếm hồng, không giám nhìn trực tiếp vào đôi mắt lưu ly của cô, anh ta cất giọng đứt quãng:

“À, đây… đây là trò phi dao… mỗi người sẽ có ba lượt chơi, điểm số đã đề trên bảng, nếu… nếu tổng số điểm sau ba lần chơi trên hai mươi tám điểm thì sẽ nhận được một con gấu bông bất kì.”

Trong suốt quá trình hướng dẫn, gương mặt anh ta vẫn giữ trạng thái ửng đỏ như cũ, bởi vì có lẽ anh ta đã say nắng trước vẻ đẹp của Hà linh Chi mất rồi, gương mặt cô non nớt lại thanh tú, đôi đồng tử lưu ly sáng rõ như ánh sao trời đêm, nhìn tổng thể gương mặt cô tựa như búp bê ai cũng muốn cưng nựng. Khí chất tỏa ra trên người cô lại vô cùng lạnh lùng xa cách, nhưng lại đem đến cho người nhìn sự cuốn hút không thể cưỡng lại.

“Cô có muốn chơi thử không?”, anh chàng nhân viên lên tiếng hỏi.

Nghe vậy Hà Linh Chi liền quay về phía Phương Thần Phong nói:

“Chúng ta chơi trò này đi?”

Theo tầm mắt của Hà Linh Chi, anh chàng nhân viên cũng nhìn theo thì bắt gặp một đôi mắt sắc lạnh đến dọa người, hơn hết ánh mắt đó còn chiếu thẳng vào người anh ta khiến anh ta không rét mà run, từ trong thâm tâm tràn ra một nỗi sợ hãi tột cùng.

“Được!!!”, giọng nói lạnh lẽo của Phương Thần Phong vang lên.

Nhưng vì quá bận tâm cho cuộc vui nên Hà Linh Chi cũng không để ý nhiều, chạy tới chỗ Phương Thần Phong, nắm tay hắn kéo đi, giọng nói trong trẻo pha thêm sự phấn khích không dấu diếm nói với anh chàng nhân viên:



“Cho chúng tôi hai vé.”

Nhìn hành động thân thiết của hai người bọn họ, có lẽ anh chàng nhân viên đã phần nào đoán ra được quan hệ của hai người, gương mặt lập tức buồn thiu, chậm rãi đưa cho mỗi người ba mũi phi tiêu.

Nhận lấy phi tiêu, Hà Linh Chi nói cảm ơn rồi chạy ra vị trí đứng, còn Phương Thần Phong mặc dù cũng đã nhận được phi tiêu nhưng hắn vẫn lãnh đạm đứng đó nhìn anh chàng nhân viên, phải đến khi Hà Linh Chi lên tiếng gọi hắn mới từ từ đi về phía cô.

“Anh muốn chơi trước hay em chơi trước?”, Hà Linh Chi lên tiếng hỏi.

Phương Thần Phong mỉm cười trả lời:

“Sao cũng được.”

“Vậy anh chơi trước đi.”, Hà Linh Chi khoanh tay hất hàm nói.

“Được.”

Nói xong, cánh tay phải của Phương Thần Phong lập tức vung lên, ba mũi phi tiêu lần lượt đâm vào vòng tròn bé nhất trên bảng điểm, dĩ nhiên anh đạt được điểm tối đa.

Thấy vậy Hà Linh Chi gât gù khen ngợi:

“Ừm, không tệ… Nhưng vẫn chưa đủ.”

Dứt lời, Hà Linh Chi liền vung lên, mũi thứ nhất trúng vị trí hồng tâm màu đỏ, mũi thứ hai cũng bay đến ngay sau đó, nó đâm vào mũi thứ nhất làm mũi thứ nhất bị tách làm đôi rồi cắm thẳng vào vị trí hồng tâm trên bảng điểm.

Kết thúc ba lượt phi, trên bảng điểm của Phương Thần Phong là ba chiếc phi tiêu, còn trên bảng điểm của Hà Linh Chi chỉ có đúng duy nhất một chiếc, hai chiếc còn lại thì đã bị phá hỏng rơi xuống sàn.

Một màn vừa rồi khiến anh chàng nhân viên phải mắt chữ A miệng chữ O vì kinh ngạc, trình độ này của hai người bọn họ không phải dạng biết chơi của giới thượng lưu, cũng chẳng phải của một tuyển thủ chuyên nghiệp.



Khi còn đang chưa hết bàng hoàng thì anh chàng liền nhìn thấy Phương Thần Phong một tay nâng cằm, một tay ôm chặt eo Hà Linh Chi, môi chạm môi đầy nóng bỏng, nụ hôn tựa như sự chiếm hữu độc nhất, cùng ngầm khẳng định mối quan hệ của hai người.

Anh chàng nhân viên thấy vậy lập tức lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp như trước, bởi vì anh biết bọn họ là những người không nên động vào, giọng nói không mang theo chút tạp niệm nào nói với hai người:

“Xin chúc mừng quý khách, hai người đã dành được giải thưởng cao nhất, không biết hai người muốn lấy thứ gì?”

“Uhm… anh lấy cho tôi con gấu lớn màu trắng kia.”, Hà Linh Chi hào hứng chỉ tay về phía con gấu bông màu trắng được đặt trên kệ cao nhất.

“Vậy còn anh?”, anh chàng nhân viên hướng Phương Thần Phong hỏi.

Nhìn Hà Linh Chi một lúc, Phương Thần Phong mới trả lời:

“Con Pikachu ngay kế bên.”

Nghe câu trả lời của anh, Hà Linh Chi liền bật cười thành tiếng, nói:

“Anh cũng thích thú nhồi bông sao?”

Phương Thần Phong nghe cô trêu ghẹo chỉ cười nhàn nhạt mà không nói gì.

Hai con gấu bông được đưa lên trước mặt hai người, Phương Thần Phong liền cầm lấy con Pikachu nói:

“Cho em.”

“Ểy?... haha cảm ơn anh.”, Hà Linh Chi cười tươi rồi nhướn người lên đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên mặt Phương Thần Phong, bởi vì chênh lệch chiều cao cộng thêm việc đang ôm hai con thú nhồi bông lớn nên cô chỉ có thể hôn lên chiếc cằm đã được cạo râu sạch sẽ của anh.

Thấy cô vui vẻ, tâm tình của Phương Thần Phong cũng bị ảnh hưởng theo, đôi môi bạc mỏng khẽ cong lên. Đưa tay lên xem thời gian, thật không ngờ đã đến giờ nghỉ trưa, Phương Thần Phong quan sát xung quanh rồi kéo Hà Linh Chi đi về phía một nhà hàng nhỏ gần đấy, khi đi qua anh chàng nhân viên, hắn còn không quên quăng ánh nhìn chết chóc về phía anh ta, anh chàng nhân viên bị dọa sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn hai người.

[..]