Ngọc Ly đang tung tăng chạy tới gần chợt đứng khựng lại. Cặp mắt đẹp long lanh nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó đi một vòng quanh cả người lẫn xe quan sát.
Sau đó, như hiểu ý gật gật đầu.
[Bảo sao lần trước anh cứ khư khư đội mũ bảo hiểm.]
“Hàng đâu?” Võ Duy Hoàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích hỏi.
“Anh mang đủ tiền chưa? Bốn trăm triệu đấy!” Ngọc Ly vòng hai tay trước ngực cười thân thiện.
Võ Duy Hoàng cũng mỉm cười, với tay lấy chiếc túi nilon treo ở tay lái ném sang cho cô.
Tiền bay tới, Ngọc Ly vội bắt lấy háo hức mở ra xem. Tám cọc polymer mệnh giá năm trăm nghìn mới cứng cựa. Mùi tiền mới chui vào mũi Ngọc Ly như một loại chất kích thích cực mạnh.
Tiền thật.
“Ha ha ha, anh đúng là uy tín!” Ngọc Ly móc từ túi áo ra ba món đồ đưa lại cho anh, rồi thản nhiên ngồi xuống chỗ còn trống trên yên xe.
Võ Duy Hoàng nhận lấy cất luôn vào túi áo.
“Anh không kiểm tra! Tin tưởng tôi như vậy hay sao? ” Ngọc Ly kinh ngạc thốt lên.
“Tôi tin ở cô!” Không có lá gan tráo đồ.
Cũng chẳng có cơ hội đấy.
Ngọc Ly nghe xong liền khì khì cười, huých vai sang vai anh: “Với thái độ này của anh, tôi nghĩ chúng ta sẽ làm ăn ổn định, lâu dài với nhau được đấy!”
[Ổn định? Lâu dài? Cô định cuỗm hết đồ nhà tôi đi bán à?] Võ Duy Hoàng liếc mắt nhìn xuống cái đầu nhỏ đang vui vẻ lắc lư bên cạnh không nói gì.
“Sao nào? Tôi đây chính là kiểu người nhìn tâm không nhìn mặt. Cho dù anh so với Chí Phèo còn… ờm, không khác nhau là mấy. Nhưng tôi sẽ coi anh như là bạn.” Ngọc Ly không thấy Võ Duy Hoàng nói gì tưởng mình đã chạm tới nỗi đau khiến anh tự ti mặc cảm về ngoại hình liền vội nói tiếp:
“Anh đừng buồn, ngoài này vẫn còn rất nhiều người xấu hơn anh. Vài vết sẹo gớm ghiếc này cũng không làm mất đi được phong thái điềm đạm đáng yêu của anh đâu!”
Ngọc Ly vỗ vai người ngồi bên cạnh ra vẻ đồng cảm.
[Điềm đạm, đáng yêu?] Chỗ nào trên người tôi thể hiện tư chất cao quý đấy hả?
Võ Duy Hoàng càng nghe cô nói càng loạn. Khoé môi anh giật giật, vô thức đưa tay chạm lên lớp da giả sần sùi đầy sẹo và mụn bọc trên mặt.
Ừ, cũng có chút xấu xí.
Nhưng không đáng yêu.
Đúng là tư duy khác người.
“Cô đi hóng gió với tôi không?” Võ Duy Hoàng thở dài quay sang hỏi. Bỗng dưng anh lại muốn ở bên cô lâu hơn một chút.
“Giờ này?” Ngọc Ly nhìn con đường vắng, rồi lại nhìn chiếc xe. Ánh mắt lấp lánh sáng gật đầu: “Đợi tôi một chút!”
Võ Duy Hoàng nhìn cô gái nhanh nhẹn như con thỏ ôm bọc tiền bỏ chạy, một lát sau đã quay trở lại.
“Đi nào! Chúng ta đi đánh bóng đường phố!” Ngọc Ly vui vẻ hô lên.
Võ Duy Hoàng nhướng mày khởi động xe, môi anh khẽ nở nụ cười vui vẻ chưa từng có; mang theo Ngọc Ly phóng về phía ngoại thành.
Về đêm, con đường cao tốc càng thêm vắng vẻ, thi thoảng mới có vài chiếc ô tô khách giường nằm Bắc Nam chạy qua. Giờ này ngay cả đám thanh niên chơi bời cũng đã trở lại các địa điểm vui chơi ở nội thành, làm gì có ma nào lại hứng thú với những cung đường vắng.
À, từng có Ngọc Ly của trước kia. Đêm tối vốn là bạn của cô.
Con đường cao tốc này nối liền với tỉnh H ở bên cạnh, có một đoạn đi vòng qua sườn núi. Nhiệm vụ cuối cùng của cô cũng ở đó, nơi mà Tuấn Kiệt đã thẳng tay đâm nhát dao đó vào tim cô, rồi hất xác xuống vực sâu.
Nữ sát thủ Atris đã hoàn toàn biến mất!
Xác cũng chẳng còn.
Đã năm năm rồi, cô đã từng cho người bí mật xuống đáy vực tìm kiếm rất lâu nhưng ngay cả mẩu xương cũng không thấy. Đúng là quả báo!
Võ Duy Hoàng dừng xe bên mép vực, ở đây có một khoảng lan can hình cung vòng ra phía ngoài. Nó được làm mái vòm và trang trí rất nghệ thuật. Những người ưa thích cảm giác mạnh hay các cặp tình nhân, ngay cả kẻ thất tình cũng thích đứng ở đây ngắm cảnh chụp ảnh.
Lúc này mặt trăng đã lên cao, toàn bộ không gian lấp lánh như một cõi thần tiên.
Ngọc Ly đi tới bên lan can, chống khuỷu tay nhìn xuống. Cô chẳng hề xa lạ gì với chỗ này, từng tấc đất đã được cô săm soi cả năm năm qua, đến cả cây cỏ nào bị chết đi, hay mới mọc lên cô cũng đều có thể nhận ra được.
Võ Duy Hoàng nheo mắt nhìn bóng lưng gầy gò, anh bước tới bên cạnh cô, ngồi xuống chiếc ghế thép lạnh lẽo bên cạnh khẽ nói: “Cô thấy chỗ này thế nào?”
“Rất đẹp!” Ngọc Ly trả lời, giọng buồn bã.
“Cô đã kết hôn rồi, chồng cô chính là cái người giàu có kia… Vậy mà vẫn có thể trốn ra ngoài được?” Võ Duy Hoàng cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề liền hỏi một câu hỏi khác.
“Ờ, anh cũng biết sao. Tôi chính là trốn chồng đi chơi với anh đấy. Anh ta ấy mà…” Ngọc Ly giơ tay chỉ lên đầu mình hơi lắc: “Đầu óc có chút không bình thường!”
“…” Không bình thường?
“Nhìn vậy thôi chứ tôi không sung sướng gì đâu, vậy nên mới muốn kiếm chút vốn liếng lo lắng cho sau này.” Ngọc Ly nhanh mồm nói phét.
“…” Cô công khai nói xấu chồng?
“Sắp tới, à thôi nói trước bước không qua. Anh yên tâm, dù sao thì tôi cũng coi anh là bạn!”
Bạn làm ăn.
Giọng nói của Ngọc Ly y như một câu tuyên thệ của chiến sĩ cảm tử trước lúc ra trận. Khí thế nghiêm túc, nhuốm cảm xúc bi thương khiến Võ Duy Hoàng cũng phải cau mày nhìn sang.