Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 23: Gu cậu có vẻ hơi mặn nhỉ?



Chuyện giả ngốc của Ngọc Ly đã hoàn toàn bại lộ nên hiện tại cô không cần diễn trò trước mặt Võ Duy Hoàng nữa. Nhưng cô vẫn giữ thói quen sinh hoạt như trước kia khiến cho ai đó lại cảm thấy có chút khó chịu đứng ngồi không yên.

“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên giữa một buổi sáng trong lành.

Lâu sau người bên ngoài vẫn không nhận được thông tin đáp lại, tiếng gõ dồn dập lại tiếp tục vang lên, còn kèm theo tiếng gọi mà chỉ mới nghe thôi đã thấy sởn da gà.

“Vợ ơi! Vợ!” Duy Hoàng ngân giọng ra giống như đang gọi người yêu của mình.

Vẫn là sự im lặng.

“Cô mà không mở cửa tôi lấy chìa khóa dự phòng xông vào đấy nhé!” Ngữ điệu có chút nóng vội.

“Phanh!” Anh vừa nói dứt lời thì cánh cửa cũng mở toang ra đập thẳng vào vách tường phía trong, đối mặt với Duy hoàng là gương mặt vô cùng giận dữ của ai đó.

“Anh mà không nói được chuyện gì quan trọng, tôi đảm bảo anh chết chắc!” Ngọc Ly gằn giọng.

Duy Hoàng bật cười, cúi đầu nhìn người vừa buông lời đe dọa mình.

Ngọc Ly chắc là vừa chui ra khỏi chăn, mái tóc đen dài tới ngang lưng còn đang rối tung làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn hồng hào vẫn còn ngái ngủ. Mắt cũng chưa mở, thế mà lại đòi lên giọng dọa người.

Đáng yêu ra phết!

Anh chợt nảy ra ý muốn trêu chọc, đưa tay lên gạt lọn tóc mái của cô để lộ hẳn gương mặt có chút đáng yêu.

“Á!” Tiếng kêu thất thanh của một người đàn ông bất chợt vang lên khiến cả biệt thự lập tức trấn động.

“Nói được chưa?” Ngọc Ly ngồi vắt chéo chân đặt lên mặt bàn, hai tay vòng trước ngực hất cằm hỏi người đàn ông đang rúm ró vì đau ngồi ở sô pha phía bên kia.

Duy Hoàng bị một chưởng lên cối của Ngọc Ly vào bụng, lại thêm một trưởng hạ khuỷu tay vào giữa xương bả vai, đến giờ chỉ có thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.

Anh thì thầm nói: “Nếu tôi chết cô sẽ thành góa phụ đấy, sao lại ra tay ác độc như vậy?”

Cả lồng ngực còn đang tức buốt như bị đập gãy xương, lực đạo của Ngọc Ly đã chuẩn xác đánh vào hai huyệt quan trọng trước và sau tim, nếu như cố ý tăng thêm chút lực, hậu quả khó lường.

Ngọc Ly cười khẩy: “Người thành góa phụ là Ngọc Hà, không phải tôi nhé!”

“Em vẫn để ý chuyện này?” Để tôi đổi lại là được chứ gì?

“Tôi chỉ nhắc cho anh rõ vị trí của chúng ta với nhau, đừng có suy nghĩ lung tung. Đáng lý ra tôi đóng vai thế thân này anh còn phải trả phí diễn xuất nữa đấy. Nhưng tôi đã hào phóng làm việc không công, anh hãy biết điều một chút!” Ngọc Ly hùng hồn nói.

“Như vậy, tôi không nói nữa.” Anh ôm bụng định đứng dậy.

“Cái loại khơi ra rồi mà không nói chính là con chó!” Ngọc Ly đá đểu một câu. Đáy lòng cô đang chửi rủa người đàn ông trước mắt này ầm ĩ, dám khơi chuyện mà không nói, có biết chứng tò mò là nguyên nhân gây tử vong của chín mươi phần trăm cái chết không hả.

“Đấy là vì chuyện này chỉ có thể nói ra với vợ của mình, mà cô thì không phải.” Duy Hoàng giận dỗi bỏ lên lầu.

Ngọc Ly trợn mắt nhìn theo. [Mẹ nó! Bà đây đang là vợ hờ ấy thây!]

Buổi sáng cứ thế trôi qua, Ngọc Ly thấp thỏm mãi không yên chẳng biết Duy Hoàng úp mở chuyện gì. Vì vậy cô quyết định gọi điện cho anh để hỏi cho rõ ràng. Dù sao thì hỏi thêm một hai câu cũng không tổn hao gì, nhưng mà không biết được chuyện kia cô có thể khẳng định chắc chắn mình sẽ bị mất ăn mất ngủ hao mòn tinh thần vì tò mò thật luôn đấy.

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, giọng nói hờ hững của người phía bên kia vang lên: “Có chuyện gì à?”

“Ờ, chuyện là… hiện tại trên danh nghĩa, tôi chính là vợ của anh có phải không?” Ngọc Ly mạnh miệng hỏi.

Duy Hoàng cố nén cười, anh ngả người ra chiếc ghế da, bắt chéo chân ra hiệu cho những người bên cạnh giữ yên lặng rồi hỏi lại: “Cô nói đi.”

“Sáng nay anh định nói với tôi chuyện gì?”

Vào chủ đề rồi!

“À, có một bữa tiệc thương mại tổ chức vào tối nay tại Song Thiên tôi định bảo cô tới, nhưng cô không thích ồn ào nên thôi.” Duy Hoàng thờ ơ nói, khóe miệng anh không nhịn được đang cong lên.

“Được, tôi sẽ tới. Nhưng nói trước là mặc gì tùy tôi nhé. Đúng giờ anh cho xe về biệt thự đón tôi.” Ngọc Ly lập tức đáp ứng.

“Cũng được!” Duy Hoàng đồng ý rồi tắt máy. Tiếng cười kìm nén khẽ bật ra, anh đưa tay lên rà rà cái cằm nhẵn mịn của mình, ánh mắt mơ màng…

“Này, chuyện cô vợ của cậu là sao thế?” Tuấn Phong lên tiếng.

Dường như Duy Hoàng đang chìm đắm trong suy tư của riêng mình mà không hề nghe thấy.

Trọng Đạt ngồi kế bên liền đập mạnh lên vai anh: “Ê, cậu thực sự thích một người ngốc sao? Gu cậu có vẻ hơi mặn nhỉ?”

Duy Hoàng bỏ tay xuống cầm cốc rượu trên bàn lên, nước rượu nâu vàng sóng sánh, theo nhịp lắc của tay anh mùi men thơm ngọt hấp dẫn bay lên như muốn làm say lòng người.

Nhấp một ngụm, thứ nước cay nóng tràn khắp khoang miệng chảy xuống họng, Duy Hoàng mới nhìn sang hai đứa bạn thân nháy mắt thả một câu: “Ngốc có cái hay của ngốc đấy!”

“Vậy sao? Cậu nói xem hay như thế nào để anh em được mở mang tầm mắt một chút.” Tuấn Phong nhướng mày hỏi.

Trọng Đạt cũng lên tiếng: “Có phải trên giường ý chí mạnh mẽ lắm phải không?”

Duy Hoàng thở dài: “Đến cái nắm tay tớ còn chưa được hưởng qua?”

“Hả?” Hai người đàn ông ngạc nhiên thốt lên rồi ôm bụng cười sặc sụa. “Tớ rất mong chờ được tái kiến cô vợ ngốc của cậu thêm lần nữa đấy!”