Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 26: Tai nạn nhỏ.



Đáy mắt Ngọc Ly xẹt qua tia sáng thích thú.

Đường đường là thư ký riêng của tổng giám đốc, thế mà lại chạy tới đây làm phục vụ bàn.

Chà chà, nhìn bộ đồng phục nhân viên ở trên người cô ta mà xem. Ngọc Ly cá là đến chín mươi chín phần trăm là cô ả đã đặt riêng để chuẩn bị cho ngày này.

Khánh Vi đang cúi đầu rót rượu, chợt cảm thấy có ánh mắt nóng rực rơi trên người mình. Cô ả tưởng đã câu được một con rùa vàng, hí hửng ngẩng đầu nhìn lên, thấy chủ nhân của ánh mắt đó là Ngọc Ly lập tức cảm thấy lúng túng. Tay cô ta thoáng run nên chai rượu ngoại đắt tiền hơi bị sánh ra ngoài làm mặt bàn loang lổ một khoảng.

Bá Tùng cau mày, miệng khẽ nhếch: “Ôi chao, đây chẳng phải là cô Nguyễn cành vàng lá ngọc hay sao?”

“Duy Hoàng này, cậu như thế là không được rồi; người ta đã hạ mình chạy tới làm thư ký riêng cho cậu, thế mà giờ lại lưu lạc tới mức làm nhân viên phục vụ bàn như này. Nhà họ Nguyễn mà biết được cậu sẽ ăn nói ra sao hả?” Tuấn Phong cũng trào phúng một câu.

“Các cậu hiểu lầm rồi, chắc là thư ký Ly thấy bộ phận tổ chức vất vả quá nên tới hỗ trợ đấy, phải không?” Võ Duy Hoàng bật cười.

“Dạ, chào mọi người. Ngại quá, em không nghĩ sẽ bị nhận ra, đã cố ý mặc như thế này rồi.” Khánh Vi bẽn lẽn nói. Cô ta đứng sang cạnh ghế kế bên Duy Hoàng cúi mặt như một đứa trẻ đang hối lỗi.

“Không sao, chẳng mấy khi cô Nguyễn lại nhiệt tình như vậy, chúng tôi cũng không nên phụ lòng, tới đi, tiếp tục rót rượu nào.” Tuấn Phong bắt chéo chân sang sảng nói.

Khánh Vi đỏ bừng mặt thầm rủa, nhẽ ra lúc nhận ra cô ta rồi thì phải mời cô ta ngồi lại cùng nói chuyện chứ!

Chết tiệt.

Nhưng ít ra thì đây cũng chính là cơ hội tốt, vì vậy cô ta lập tức bước tới cúi người cố ý để lộ ra tư thế hấp dẫn nhất, bộ ngực sữa nở nang cũng triệt để phô ra qua cổ áo sơ mi cố ý mở trễ hai cúc trên.

Ngọc Ly im lặng nãy giờ chẳng dám lên tiếng. Có ngu thì cô cũng nhận ra mấy người này chẳng phải dạng vừa. Loại người như Khánh Vi nào đáng lọt vào mắt của ai mà đòi ở đây giở trò câu dẫn rẻ tiền.

Bầu không khí đang rơi vào sự trầm lặng, đột nhiên lại có một cặp đôi xuất hiện. Hai mắt Ngọc Ly lập tức sáng lên, người phụ nữ kia cô có biết, đó là nữ diễn viên rất nổi tiếng tên là La Ly và chồng của cô ấy ông trùm ô tô nội địa, chủ tịch tập đoàn ô tô La Minh – Minh Quân.

Nghe nói hai vợ chồng cô ấy đang chuẩn bị ra tòa, hóa ra tin đồn cũng không đáng tin.

Hai người bọn họ đang đi về phía này, Trọng Đạt giơ tay lên vẫy bằng hai ngón tay, Minh Quân hiểu ý gật đầu dẫn theo La Ly lại gần.

“Chào!” Anh ấy gật đầu chào, ánh mắt lướt qua gương mặt của Ngọc Ly: “Chào em, vợ anh, La Ly, hai người có tên giống nhau đấy!”

“Chào anh, em có biết chị La Ly, chị chính là thần tượng của em đấy ạ!” Ngọc Ly vui vẻ nói nhận được ánh mắt thân thiện của La Ly càng thêm tự nhiên: “Lát chị cho em xin cách thức liên lạc được không ạ?”

Mấy người đàn ông trợn mắt nhìn nhau, đúng là chạm đúng điểm có khác, tự nhiên trở nên hoạt bát như vậy.

“Được chứ!” La Ly dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Ngọc Ly, Minh Quân thấy vậy cũng chen mông ngồi vào. Chiếc ghế sô pha bỗng chốc trở nên chật trội.

Tiếng nói chuyện ríu rít to nhỏ của hai người phụ nữ đã xóa đi mọi sự khô khan giữa đám đàn ông.

Khánh Vi đứng một bên ghen ghét không thôi, cô ta cũng rất muốn giả bộ để quen thân với La Ly nhưng bộ dạng bây giờ lại là nhân viên phục vụ thì rõ ràng không phù hợp. Trong giây lát, Khánh Vi đã hối hận tới thối cả ruột.

Cô ta nhìn những người có địa vị đi tới đi lui chào hỏi mấy người đàn ông, còn không quên hỏi han hai người kia đôi ba câu, sự ghen ghét cứ lớn dần cho tới khi ma xui quỷ khiến cô ta gây ra một hành động dại dột khác.

Chuyện là có một nhân viên phục vụ nữ bê khay đồ ăn sắp đi qua phía sau chiếc ghế sô pha của Duy Hoàng. Khánh Vi đứng cạnh đó vụng trộm thả ra mấy viên bi sắt loại nhỏ.

Cô bé nhân viên xấu số chẳng hề hay biết. Vậy nên trượt chân ngã nhào. Nguyên khay bánh ngọt đổ lên đầu Ngọc Ly và La Ly.

May mà Minh Quân và Duy Hoàng phản ứng nhanh đỡ được hai cốc đồ uống trên đó.

Khánh Vi nhếch miệng cười đắc ý.

Thấy cô bé nhân viên kia sợ hãi rụt người lại mếu máo, Ngọc Ly liền cúi người xuống nhặt viên bi sắt ở dưới chân lên cau mày nhìn. “Không sao.”

“Được rồi đừng tức giận.” La Ly cũng vội nắm lấy tay Minh Quân nói.

“Sao ở đây lại xuất hiện thứ này?” Ngọc Ly giơ viên bi ra.

Bá Tùng cầm lấy vê vê giữa hai ngón tay, giọng chế giễu: “Xem ra… Có nên bắt chuột không?”

Khánh Vi đứng bên cạnh hơi thất vọng, nhìn tình huống trước mắt cô ta cảm thấy có chút bất an liền tìm cách để chuồn.

Chuyện vừa xong chính là do cô ta gây ra! Nếu cứ ở đây lát nữa lửa đốt tới người thì phải làm sao?

Biết phải giải thích thế nào? Lúc đó mặt mũi của cô ta có phải là sẽ mất sạch hay không?

Nói lời xin lỗi sao?

Nhìn phản ứng của Minh Quân bá đạo như vậy, chắc chắn sẽ không nể nhà họ Nguyễn mà cho cô ta chút mặt mũi đâu!

Đều do con ranh Ngọc Ly, nếu như không phải tại cái đồ sao chổi Ngọc Ly này, hôm nay cô ta có thể sẽ không phải đứng ở đây mà là ngồi chỗ đó!

Không đợi Khánh Vi tìm ra lý do để chuồn đi, Minh Quân đã quay đầu nhìn về phía cô nhân viên phục vụ hỏi: “Nói một chút xem, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Dạ, tôi không cố ý, là do lúc đi ngang qua đây thì bị trượt chân… rồi như thế ạ.” Cô nhân viên đã bớt sợ hãi hơn, rành rọt trả lời.

Bá Tùng vuốt cằm, khẽ cười: “Nói như vậy là cô dẵm lên viên bị này rồi ngã. Từ bao giờ khâu vệ sinh của Song Thiên lại kém như vậy?”

Duy Hoàng giơ tay ném thẳng quả táo đỏ trên bàn vào người vừa lên tiếng chất vấn: “Cậu im đi, chắc chắn có người giở trò, đừng có bắc cầu sang Song Thiên của tớ.”

“Có người giở trò lại càng chứng tỏ khâu tuyển dụng có vấn đề.” Bá Tùng dùng tay chuẩn xác đỡ lấy quả táo không để ý đưa lên miệng cắn một ngụm. Ánh mắt anh ấy liếc nhanh qua gương mặt Khánh Vi.

Đôi tai của một sát thủ vô cùng nhạy cảm, lúc cô ả thả mấy viên bi ra anh ấy đã nghe thấy được, chỉ là phản ứng của Ngọc Ly cũng khiến Bá Tùng khá bất ngờ. Rõ ràng khi đó ánh mắt cô đã liếc về phía sau, nhưng lại không hề né tránh.

Thật là, đáng ngạc nhiên.

Sắc mặt Khánh Vi lúc này tệ vô cùng, cô ả phải cố gắng lắm mới có thể kiên định đứng vững ở đây. Nghe đám người này nói, cô ta đã thấy được cảnh mình bị an ninh của công ty tới tóm cổ ném ra khỏi Song Thiên trước mặt của tất cả mọi người, hứng chịu sự chê cười của cả thế giới.

“Vậy thì gọi giám đốc an ninh tới đây.” Duy Hoàng lên tiếng.

“Để em gọi.” Không chờ sự đồng ý, Khánh Vi đã vội vã bỏ đi.