Ngọc Ly ngồi một mình trong gian phòng trống liền cảm thấy buồn tẻ, cô bắt đầu ngứa ngáy chân tay, ngó nghiêng được một lúc là đứng lên đi lượn lờ xung quanh.
[Bảo sao người xấu xí này khi nhìn thấy mấy món đồ cổ của cô liền mua ngay. Hóa ra anh ta cũng có thói quen sưu tầm cổ vật. Cùng là người yêu thích những thứ cũ kỹ mà sao tính cách lại khác nhau như vậy nhỉ?] Ngọc Ly nhún vai thầm nghĩ.
Ba mươi phút sau Duy Hoàng mới quay trở lại, sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm khiến Ngọc Ly có chút lo lắng.
“Anh có chuyện gì à?”
“À, là như thế này, cô đoán xem người mà anh ta đang chăm sóc là ai?” Duy Hoàng nhìn cô mỉm cười đầy thâm ý.
Cặp lông mày thanh tú của Ngọc Ly nhíu chặt lại: “Ai?”
“Một cô gái tên là Ngọc Ly, sát thủ có biệt danh Artis!” Bàn tay to của Duy Hoàng đang nắm chặt lại với nhau ở sau lưng.
“Người hôm qua ở đấu trường địa ngục được nhắc tới. Trùng hợp không?”
Anh cảm thấy mối quan hệ của hai người này không phải là kẻ thù như cô đã nói. Kẻ thù thì sao lại đi chăm sóc một cái xác không hồn nhằm duy trì sự sống suốt năm năm.
Người yêu?
Vì tình sao?
Đáy lòng anh cũng thấp thỏm quan sát Ngọc Ly, người phụ nữ của anh không thể có bất cứ mối liên quan nào tới người đàn ông khác được.
Dù là có thù cũng sẽ do anh báo.
Còn trong lòng Ngọc Ly lúc này đang có vô vàn nỗi đau. Cô cắn chặt hàm răng để không làm cho chúng va vào nhau.
Một ngọn lửa rất lớn vừa ngùn ngụt bốc cháy thay thế cho sự đau đớn.
Bảo sao mà cô tìm kiếm bao nhiêu năm cái xác của chính mình lại không thấy. Thì ra là tên khốn kia đã trộm mang đi. Cô chết cũng không được yên.
Anh ta mang xác cô về để làm gì?
Hối hận sao?
Muốn cứu cô, hay hành hạ tiếp?
Nhịp thở của Ngọc Ly ngày một nhanh, hai tay cô nắm chặt lại, cơ bắp toàn thân gồng lên, hốc mắt lập tức nóng lên rồi những giọt nước thi nhau ào ào rơi xuống.
Duy Hoàng đi vội tới ôm lấy cô vào trong lòng, siết chặt vòng tay cứ thế để cho cô khóc.
Nước mắt của cô nóng hổi ngấm qua vạt áo chảy vào tận trong tim anh cũng đau xót vô cùng.
Bàn tay anh khẽ vỗ về sau lưng Ngọc Ly, tấm lưng mỏng manh gầy gò này đã phải chịu đựng những chuyện khủng khiếp gì?
Tên khốn kia đã làm gì khiến cô thương tâm đến vậy?
Qua hồi lâu, Ngọc Ly mới ngừng khóc. Mặt lại đỏ lên khi thấy mình đã ôm lấy người này mà khóc. Nhưng trước khi cô buông anh ra còn cố ý lau thêm chút nước mắt nước mũi còn sót lại vào chiếc áo đắt tiền vương mùi hương khá quen thuộc.
Mùi hương quen thuộc.
Ngọc Ly chậm chạp phân tích ý nghĩ vừa lóe lên. Mũi cô khịt khịt thêm vài cái. Hiển nhiên là đã bị nghẹt nên không còn nhạy bén.
Ngọc Ly ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào gương mặt gần sát ngay bên cạnh.
Cô đưa tay lên cẩn thận lần mò trên gò má anh.
Cảm xúc của lớp da rất thật nhưng… trong khoá huấn luyện có một bài học đắt giá về thuật hoá trang, Ngọc Ly lại toàn trượt. May mà lần nào cũng được Tuấn Kiệt lén hỗ trợ.
Tuy vậy nhưng cô cũng không phải không biết tới nó. Chỉ là những lần gặp trước đều là buổi tối, Ngọc Ly lại chẳng mấy chú ý, cô đã bị cảm giác thân thuộc của người này đánh lừa.
Bây giờ chú ý tới… đã muộn!!!
“Rẹt!” Tiếng lớp mặt lạ bằng da giả bị giật ra.
Trước ánh mắt khiếp sợ của Ngọc Ly, Duy Hoàng cúi xuống ngậm lấy cái miệng nhỏ xinh còn đang ở trạng thái chữ “o”.
Vòng tay anh càng siết chặt lại như muốn khảm cô vào cơ thể mình. Tuy vậy nỗi bất an trong trái tim cũng chẳng được vơi bớt mà ngược lại cứ lớn dần lên.
Sau giây phút ngỡ ngàng, Ngọc Ly mới lấy lại phản ứng, cô giãy dụa kịch liệt muốn thoát khỏi.
[Anh lại lừa tôi?]
[Anh trêu đùa tôi như thế, vui hay sao?]
[Tôi bị anh coi thường như thế vẫn chưa đủ à? Giờ còn chạy tới đây khiến tôi bị tổn thương thêm lần nữa?]
Ngọc Ly đấm đá Duy Hoàng thùm thụp nhưng vẫn không sao thoát khỏi, nụ hôn của người đàn ông càng lúc càng bá đạo, răng môi hai người cọ vào nhau cộng thêm Ngọc Ly cố tình cắn xé khiến máu chảy ra hòa lẫn vào trong đó.
Máu tanh mặn chát cùng nước mắt. Máu còn theo khóe môi tràn ra chảy xuống cả cần cổ thon dài của hai người.
Cho dù đau đớn nhưng Duy Hoàng vẫn không chịu buông tay. Tất cả những huyệt đạo yếu điểm hai bên mạn sườn và sau lưng anh đều được Ngọc Ly hỏi thăm qua một lượt. Nhưng hiển nhiên chỉ là muốn anh đau mà từ bỏ chứ không lỡ mạnh tay.
Duy Hoàng thấy vậy nên càng giữ thật chặt. Cho tới khi Ngọc Ly bình tĩnh lại anh mới thả chậm cánh môi, từ từ liếm hết vết máu trên môi cô theo xuống tận cổ mới dừng.
Ngọc Ly vừa nín khóc giờ lại tu tu khóc thêm một trận nữa.
Cô cứ im lặng khóc, không than không vãn khiến Duy Hoàng càng đau lòng.
“Anh xin lỗi, anh sẽ giải thích tất cả, nhưng chúng ra cần bình tĩnh trước đã, được không?”
“Em đừng khóc nữa, em khóc anh cũng sẽ rất đau.” Anh cầm bàn tay của cô đưa lên môi hôn rồi áp vào ngực của mình.
Lòng bàn tay của Ngọc Ly cảm nhận rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Cô sụt sịt vòng tay ôm lấy anh áp tai lên đó.
Người này, chẳng biết đáng trách hay đáng thương?
Duy Hoàng mỉm cười cúi xuống bế bổng Ngọc Ly như ôm một con gấu koala đi về phía chiếc ghế sau bàn làm việc của mình ngồi xuống.
Ngọc Ly giật mình nhìn lại tư thế của hai người có chút đỏ mặt. Cô đang dạng chân quỳ kẹp lấy Duy Hoàng, mắt vì khóc nhiều mà có chút sưng húp, tầm nhìn cũng bị hạn chế.
Anh khẽ cười vuốt ve tấm lưng thon gầy.
Cô chỉ có thể cụp mắt nằm úp vào ngực anh im lặng nhắm mắt lại.
Duy Hoàng tưởng cô nghĩ ngợi điều gì để chất vấn anh, thế nên nãy giờ đều chuẩn bị tinh thần thành thực khai báo. Nào ngờ chờ mãi vẫn thấy cô nghĩ chưa xong, bây giờ mới cúi đầu xuống nhìn lại thì người nào đó đã ngủ ngon lành từ bao giờ mất rồi.
Anh bật cười, đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má của cô, sau đó điều chính tư thế của cô cho thoải mái. Phần lưng tựa của chiếc ghế cũng được ngả ra sau, người đàn ông ôm cô gái khẽ nhắm mắt.
Căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh, tuy nhiên bầu không khí lúc này đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều.