Tên béo đó sợ hãi đến ngây cả người: "Em...!Em nói cái gì? Điều này...! Điều này không thể nào.
Sao tổng giám đốc Hạ lại đưa vợ mình đến buổi bán đấu giá được chứ? Sao anh ta có thể để người ta cắm sừng mình ngay trước mặt mọi người được?"
"Hừ, có gì mà không thể, không tin thì ông đi hỏi bên tổ chức xem, xem có phải người đưa tôi đến đây là Hạ Ngôn không? Hơn nữa tôi và Hạ Ngôn mới kết hôn cách đây không lâu, tôi tên là Cố Tích Niên, là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị.
Nếu như ông vẫn không tin thì có thể đi tìm nhân viên của tập đoàn Cố Thị đến nhận tôi, xem có phải giống như tôi nói không và thân phận của tôi có phải như vậy không?"
Nghe đến đây, tên béo vô cùng kinh ngạc và nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng trong hậu trường.
Không bao lâu sau ông ta vội vàng quay về, dường như đã đi tìm bên tổ chức để điều tra rồi.
Ông ta vừa lau mồ hôi vừa nói: "Cô thật sự là người phụ nữ của tổng giám đốc Hạ?"
"Đương nhiên rồi, tôi đã nói đây chỉ là trò chơi của tôi và anh ấy mà thôi.
"Vậy...!Vậy tôi, bây giờ tôi...!Phải làm sao?" Tên béo thật sự vô cùng hoảng sợ, cho dù là tập đoàn Hạ Lập hay là tập đoàn Cố Thị thì cũng không phải là chỗ mà ông ta có thể chọc đến được, ông ta nào dám làm gì.
Cố Tích Niên ngoắc ngoắc ngón tay, nói nhỏ vào tai tên béo vài câu...
Trời càng ngày càng khuya, lúc này Hạ Ngôn đang ở bên ngoài sân.
Chiếc xe Limousine đừng lại, Hạ Ngôn lạnh lùng bước xuống.
Anh vừa mới quay trở về từ buổi bán đấu giá, người phụ nữ đáng chết đó dám lừa anh mà lén lút đi đến quán bar, như vậy cô phải học cách gánh chịu hậu quả.
"Này...!Ngôn!" Ở bên cửa, Cung Nhược Hàn vừa run bần bật vừa vẫy tay.
Hạ Ngôn đi đến: "Hàn, sao cậu lại đến đây?"
"Bên ngoài lạnh chết đi được, đi, vào trong nói chuyện."
Hai người cùng đi vào phòng khách nhà Hạ Ngôn.
Sau khi ngồi xuống, Cung Nhược Hàn vội vàng uống mấy ngụm nước nóng cho ấm người rồi mới nói: "Này Ngôn à, tôi nghe nói cậu đưa cô chủ nhỏ Cố Tích Niên đó đến sàn đấu giá, muốn bán một đêm của cô ta sao?"
"Cậu biết tin nhanh thật đấy, vừa mới xảy ra chuyện mà cậu đã nhanh chóng biết được tin và còn chạy đến nhà tôi rồi."
"Đương nhiên rồi, tôi chắc chắn là người biết được tin tức chuyện của cậu đầu tiên.
Tôi nói này Ngôn, như vậy chẳng phải là quá đáng rồi sao? Dù sao Cố Tích Niên cũng là vợ của cậu mà." Cung Nhược Hàn nói.
"Hàn à, có lẽ cậu biết thân phận người vợ chỉ là lý do để ép buộc cô ta, giày vò cô ta mới là mục đích cuối cùng.
Phụ nữ nhà họ Cố đáng được đối xử như vậy." Hạ Ngôn nói với vẻ vô tình.
Cố Nhược Hàn thở dài một hơi, người anh em này của anh ta đúng là một con ác quỷ: "Ha, thôi bỏ đi, tôi không muốn quản chuyện hai vợ chồng cậu.
Đúng rồi, chẳng phải cậu cho người đi tìm cô nhóc yêu từ cái nhìn đầu tiên vào lần gặp ở trên du thuyền sao? Có tin tức rồi đó, tôi sẽ đưa đến cho cậu ngay sau khi có được tin."
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt Hàn Ngôn giảm đi rất nhiều và cũng có sự mong chờ không tên: "Vậy sao? Cô ấy là ai?"
"Là ai thì tôi vẫn chưa biết, nhưng đêm hôm đó người quay phim chụp ảnh ở bên sông và tình cờ chụp được bức ảnh một cô gái đang bơi ở dưới sông.
Hình như đang bơi đến từ phía du thuyền, không biết có phải là cô nhóc mà cậu muốn tìm không." Cố Nhược hàn lấy một túi tài liệu bằng da trâu ra.
"Bơi? Đúng lúc đó cô nhóc ấy nhảy cửa sổ trốn, thời gian cũng đúng.
Có lẽ là cô ấy." Đôi mắt Hạ Ngôn loé lên vẻ kinh ngạc.
"Bức ảnh ở trong cặp tài liệu, cậu tự mở ra xem đi.
Tôi mệt chết rồi, muốn về nhà ngủ." Cố Nhược Hàn đứng lên, sau khi duỗi lưng thì rời đi.
Khi Hạ Ngôn tiễn Cố Nhược Hàn đi và vội vàng muốn mở cặp tài liệu ra...
"Cậu chủ, bên ngoài có người mang một món quà đến và nói là tặng cho cậu." Người hầu nữ bỗng nhiên đi đến, cung kính nói.
"Quà sao?" Hạ Ngôn đặt cặp tài liệu trong tay xuống rồi bảo người ta cầm quà vào.
Một món quà vô cùng lớn đẩy vào trong phòng khách, món đồ rất lớn đến nỗi phải có mấy người mới có thể đẩy được.
"Ai mang đến?" Hạ Ngôn nhìn món quà to đó, cũng ngập tràn sự nghi ngờ.
"Là phó tổng giám đốc của tập đoàn Vương Thị ạ." Nữ giúp việc nói.
Hạ Ngôn nghĩ, chẳng phải là người mua một đêm của Cố Tích Niên sao? Đôi mắt xanh của anh trở nên lạnh lẽo: "Mở nó ra."
Hộp quà được mở ra, một người phụ nữ nhỏ bé yêu kiều đang nằm ngủ ở bên trong đó.
Cô co người lại, chậm rãi mở đôi mắt phượng liếc nhìn xung quanh và sau đó nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Hạ Ngôn: "Ồ...!Đến nhà rồi."
Cố Tích Niên vươn người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn: "Không chào đón tôi về nhà sao?"
"Ha, người phụ nữ này, quả nhiên cô rất có bản lĩnh khiến cho người ta đưa cô quay về." Hạ Ngôn nở nụ cười lạnh lùng.
Khi nói món quà được phó tổng giám đốc Vương mang tới thì dường như anh cũng đoán được bên trong là thứ gì, nhưng không ngờ cô nhóc này vẫn rất thông minh, có bản lĩnh bảo phó tổng giám đốc Vương đưa mình về một cách vẹn toàn không chút tổn hại.
"Tôi có tài giỏi như thế nào thì cũng đâu bằng anh được nhỉ? Đưa cả vợ mình đến buổi bán đấu giá để bán thân.
Hạ Ngôn à, anh đúng là vô tình thật đấy." Nghĩ đến chuyện này, cô lại tức giận đến run rẩy.
May mà phó tổng giám đốc Vương này dễ lừa gạt, nếu không cô thật sự không biết tối nay sẽ trở nên như thế nào.
Cố Tích Niên đứng dậy, đi ra khỏi hộp quà: "Tôi mệt rồi, đi ngủ đây."
Nói rồi, cô đi lên tầng mà không thèm ngoái đầu lại.
"Đứng lại!" Hạ Ngôn ra lệnh.
Cố Tích Niên dừng bước, ngoái đầu nhìn anh, đôi mắt tràn trề nước mắt: "Sao nào? Chẳng nhẽ tổng giám đốc Hạ còn muốn đưa tôi đi đến buổi bán đấu giá để bán thân lần nữa sao?"
Cô không muốn khóc, nhưng không thể kìm được sự chua xót dâng trào trong lòng.
Bị người chồng trên danh nghĩa đối xử với mình như vậy, người dù có mạnh mẽ như thế nào cũng sẽ cảm thấy uất ức.
"Hừ, nếu như đã có người mua một đêm của cô rồi lại trả cô về, vậy thì sao có thể lãng phí đêm nay được?" Hạ Ngôn sải bước đến gần Cố Tích Niên.
"Anh...!Anh muốn làm gì?" Cô loạng choạng lùi về phía sau một bước.
"Đương nhiên là làm chuyện mà buổi tối nên làm rồi." Hạ Ngôn chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, tại sao người phụ nữ này lại có nhiều nước mắt giả tạo như vậy? Rốt cuộc cô còn muốn diễn kịch đến bao giờ?
Anh túm lấy tóc của Tích Niên, kéo cô đi lên trên tầng.
"Á...!Đau, đau quá! Hạ Ngôn, anh muốn kéo tóc tôi sao? Anh mau buông tay ra." Dường như da đầu của cô sắp bị lột ra đến nơi rồi.
Cô chỉ đành đi theo bước chân của anh, như vậy mới có thể giảm đau đớn hơn một chút.
"Rầm!"
Cánh cửa phòng ngủ đóng chặt lại, Hạ Ngôn kéo tóc cô và ném cô lên trên giường.
"Á..." Cô đau đớn rên lên một tiếng, xoa đầu của mình rồi đối mặt với đôi mắt của anh: "Hạ Ngôn, anh đủ rồi đó! Anh còn muốn tôi phải thế nào?"
"Muốn cô mơ mơ màng màng ở trên giường!" Đôi mắt màu xanh lam của anh chan chứa sự hận thù và ghét bỏ, anh lôi cô đang ở trên giường đến trước người mình.
"Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ, anh đừng đụng vào tôi." Cô lấy chân đá anh ra, nhưng lại bị túm chặt đôi chân và đè lên giường.
"Hừ, nếu như đã về nhà rồi thì ngoan ngoãn hưởng thụ cho tôi." Một bàn tay cởi quần áo của cô ra một cách thuần thục.
"Á...!Đừng mà...".