Cô đứng cách ngoài tang lễ không xa, bị những người mặc đồ đen khống chế, tát không ngừng. Những người đến dự tang lễ thấy được cảnh tượng này, ngoại trừ nhìn bằng ánh mắt tò mò thì cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Cô bị kìm chặt tại một chỗ mà không có bất kỳ sức phản kháng nào, giống như một con tôm tép nhãi nhép bị người ta lấy ra chơi trò tát tai.
"Bốp…"
Cô vẫn cười như trước, cho dù mặt có đau nhức thì cũng ngông nghênh không chịu thua, chẳng ai có thể khiến cô khuất phục nhận sai.
"Bốp!"
Cô vẫn cười, nói thật, cô cũng không muốn cười Tô Gia Hân chết không được yên lắm, cô chỉ cười cho Hạ Ngôn xem mà thôi. Cơn tức này, cô nuốt không trôi, nên cô muốn tiếng cười của mình ngày càng lớn hơn nữa.
"Ôi chao! Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?" Một giọng nói thổn thức truyền đến, phá vỡ cái cảnh không có ai dám đến gần này!
Người mặc áo đen đang tát lập tức dừng tay, nhìn về phía nơi phát ra giọng nói rồi nhanh chóng kính cẩn cúi đầu: "Cậu Cung."
"Đây chẳng phải là con nhóc họ Cố sao, đám người các anh ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Vậy mà cũng dám động thủ với cô ấy?" Cung Nhược Hàn đi đến, dùng ánh mắt buông thả nhìn Cố Tích Niên từ đầu đến chân. Gương mặt xinh đẹp kia tái nhợt, khóe miệng dính máu đỏ tươi. Khuôn mặt xinh đẹp cũng bị đánh sưng húp, trông có vẻ rất đáng thương.
Tích Niên cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của Cung Nhược Hàn. Là anh ta… Cung Nhược Hàn? Anh ta cũng đến tham dự tang lễ của Tô Gia Hân đấy sao? Cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không có liên quan gì đến cô.
"Là thủ lĩnh Hạ bảo chúng tôi làm như thế!" Tuy giọng điệu của tên thuộc hạ áo đen kia rất hùng hồn nhưng vẫn rất cung kính, không dám có chút hỗn xược nào.
Đôi mắt của Cung Nhược Hàn chuyển động: "Vậy sao? Có lẽ là Hạ Ngôn đang nói đùa với các anh thôi, cả đám các anh xuống tay ác độc như vậy! Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, coi chừng…" Ngôn từ của anh ta sắc bén, đôi mắt cũng ánh lên thứ khiến cho người ta không thể nghi kỵ.
Tên thuộc hạ áo đen nuốt mấy ngụm nước miếng, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi, tranh thủ thời gian cúi đầu: "Cậu, cậu Cung… Thủ lĩnh thật sự nói giỡn sao?"
"Ai biết được?"
"Cậu thấy chúng tôi nên… nên làm cái gì bây giờ đây? Chuyện này, chúng… chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi!"
Cung Nhược Hàn lắc tay: "Được rồi, được rồi. Chuyện này cứ giao cho tôi đi, các anh đi làm việc khác đi."
"Cảm ơn cậu Cung, cảm ơn cậu Cung." Mấy tên thuộc hạ áo đen gật đầu, cảm động rơi nước mắt. Sau đó bọn họ lại nhanh chóng đi đến nơi thật xa.
Để lại Tích Niên đứng tại chỗ, đầu cô bị đánh đến nỗi chảy máu. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cung Nhược Hàn: "Anh Cung, cảm ơn…"
Vừa dứt lời đã ngả nghiêng đi ra phía ngoài.
"Này, con nhóc họ Cố, cô muốn đi đâu thế?" Cung Nhược Hàn đuổi theo, chậc chậc, cơ thể của cô nhóc này, đường mà có gió thổi qua thôi là cứ như có thể bị gió thổi bay về hướng luôn vậy. Cô còn đi đâu được nữa chứ? Dường như chỉ cần đi thêm vài bước nữa là có thể ngã sõng xoài rồi!
Cung Nhược Hàn đuổi theo, một tay đặt lên bờ vai của Tích Niên, có vẻ như là muốn đỡ lấy cơ thể sắp ngã quỵ của cô.
"Anh Cung, anh còn muốn nói gì sao?" Cô yếu ớt hỏi, đôi mắt nhìn thoáng qua bờ vai bị anh ta đặt tay lên.
"Cô nhóc họ Cố này! Tôi đã cứu cô đấy, một câu cảm ơn mà cô cũng không thèm nói sao? Ít nhất cũng phải mời tôi ăn bữa cơm chứ!" Cung Nhược Hàn nhìn cô với đôi mắt quyến rũ.
Đôi mắt rũ xuống của Tích Niên nhìn bộ váy trên người cô rồi lại giương mắt: "Tôi… tôi không mang tiền theo, lần sau mời được không?"
Cung Nhược Hàn híp mắt, cô gái này có một đôi mắt rất vô tội, như là có thể đầu độc lòng người. Khóe miệng của anh ta vui vẻ cong lên: "Không sao hết, tôi cho cô mượn tiền, sau này cô có thể trả lại cho tôi."
"Vậy có được không?"
"Tất nhiên rồi."
Cung Nhược Hàn kéo Tích Niên lân một cái xe thể thao màu xanh da trời, chưa gì hết đã lái xe xông thẳng ra ngoài. Xe thể thao chạy băng băng trên đường, Tích Niên ngồi trên xe, vốn có hơi chóng mặt nặng đầu nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát thì cuối cùng cũng ổn định lại, ít nhất cũng không rối loạn như vậy…
Trên mặt cũng không còn nóng rát như vừa nãy, chỉ hơi đau. Nếu như không làm biểu cảm gì thì có lẽ có thể giảm đau được.
Đây không phải là lần đầu tiên khuôn mặt của cô bị thương như vậy, dường như đã quen với đau đớn rồi.
Cung Nhược Hàn đưa cô đến một nhà hàng năm sao cao cấp.
"Xuống xe thôi!"
Tích Niên hơi chần chừ rồi mới bước xuống xe, đi vào cùng với Cung Nhược Hàn.
"Anh Cung, anh đến rồi, vẫn ngồi ở chỗ cũ sao?" Rất nhanh đã có những cô phục vụ đi đến, hai mắt các cô phát sáng như vừa mới nhìn thấy thần tài.
Có thể nhận ra, Cung Nhược Hàn chính là khách quen của nhà hàng.
"Chỗ cũ." Cung Nhược Hàn nói xong rồi đi vào. Nhà hàng được trang hoàng hoa lệ, có thể thỏa mãn đôi mắt của người khác. Bọn họ nhanh chóng dẫn bọn họ đến một căn phòng xa hoa.
"Ngồi đi!" Cung Nhược Hàn nói xong lại ngồi xuống.
Lúc này Tích Niên mới đi đến, nói bằng giọng trêu chọc: "Anh Cung dẫn tôi đến một nhà hàng như vậy ăn cơm, tôi sợ là tôi không trả nổi chi phí đắt đỏ ở đây đâu."
"Cô là vợ của Hạ Ngôn cơ mà, đường đường là mợ chủ Hạ! Là cô chủ của tập đoàn Cố thị, chỉ một bữa cơm mà không mời nổi sao?" Cung Nhược Hàn vừa cười vừa nói.
"Anh Cung đang giễu cợt tôi đấy sao?" Hai cái thân phận này, bây giờ với cô mà nói là một trò cười đúng nghĩa. Tập đoàn Cố thị đã bị mẹ kế chiếm đoạt, cô trở thành vật lợi dụng của mẹ kế. Mà mợ chủ Hạ, càng nhắc đến càng buồn cười vô cùng!
"Ha…"
Một bàn đồ ăn với rượu nhanh chóng được đưa lên, có thể nhận ra rằng mọi người trong nhà hàng đều xem Cung Nhược Hàn là Thượng đế, không dám có chút trì hoãn nào. Cô coi như là dính phúc của người ta.
"Lạ thật đấy, anh không cần phải tham dự tang lễ của Tô Gia Hân sao?" Lúc này Tích Niên mới kịp nhận ra, Cung Nhược Hàn xuất hiện ở đó là để tham dự tang lễ của Tô Gia Hân đấy, sao chưa gì hết đã kéo cô đi rồi? Bây giờ tang lễ đã chính thức bắt đầu rồi.
"Cô gái kia ấy à, có quen biết gì với tôi đâu chứ, tôi cũng đâu có cần phải đến tang lễ đó đâu? Chẳng qua là nể mặt Hạ Ngôn nên mới đi ngang qua mà thôi, cô ta có chết hay không thì liên quan gì đến tôi? Nhưng tôi hiếu kỳ với cô hơn, tại sao… cô lại bị những người đó đánh thành đầu heo vậy?" Cung Nhược Hàn nói xong cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Tích Niên.
Bị đánh thành đầu heo…
Nghe anh ta nói thế, chẳng biết cô cảm thấy bi thương? Hay là đáng cười nhỉ…
"Còn tại sao gì nữa chứ, đương nhiên là đắc tội Hạ Ngôn chứ sao." Cô điềm nhiên như không có chuyện gì mà cầm chén đũa lên, ăn thứ mà Cung Nhược Hàn gắp cho.
"Cô nhóc này thật là rộng rãi, bị đánh thành như vậy mà vẫn điềm nhiên như không. Tôi không biết nên khen cô như thế nào mới đúng nữa."
"Khen thì khỏi đi, tôi chỉ dùng nỗi đau để đổi lấy thứ tôi cần thôi, chính tôi cũng chẳng tốt đẹp gì!" Tích Niên nói, cô cũng biết khi nói ra những lời mà Hạ Ngôn ghét thì sẽ bị đánh nhưng khi đối mặt với anh, cô không cách nào đi cúi đầu nhận những lỗi sai không thuộc về mình.
Nhìn Cố Tích Niên ăn hết lại gắp thêm, dường như sự hứng thú của Cung Nhược Hàn đã bị khơi mào. Anh ta lại gắp thêm một miếng bỏ vào trong chén của cô: "Đúng rồi, tôi chớ lần trước đã nói với cô rằng đừng âm mưu chuyện gì với Tô Gia Hân, sao cô lại không nghe lời của tôi vậy? Vậy mà còn dám giết cả cô ta. Nói thật, tôi đã đánh giá cô quá thấp rồi. Loại đóa hoa lớn lên trong nhà kính như cô, chuyện giết người mà cũng làm được! Đúng là không thể tưởng tượng nổi.”