Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 117: Thừa Quang, đừng…



Tích Niên thở hổn hển, nước mắt cô không kiểm soát được mà trào ra: "Hạ Ngôn, anh thật không phải là người! Tại sao anh lại phải như thế này? Tại sao? Thẩm Thừa Quang vô tội mà, anh ấy vô tội… ưm…" Tích Niên nói rồi ngất đi luôn…

Trong tâm trí đều là hình ảnh tòa nhà sụp đổ, ông trời ơi, cầu xin ông đừng độc ác như vậy có được không, trong chuyện này, Thẩm Thừa Quang là người vô tội nhất, dù ông có muốn trêu đùa ai đi chăng nữa cũng được, nhưng cầu xin ông đừng trêu đùa anh ấy có được không.

Đừng để những người vô tội bị tổn thương thêm nữa.

Tỉnh lại sau giấc ngủ.

“Đừng mà!” Tích Niên đột nhiên mở mắt ra rồi ngồi dậy, cả người đổ mồ hôi lạnh, đây là nơi nào? Cô nhìn xung quanh, hóa ra là nhà của Hạ Ngôn, là phòng ngủ mà cô thường ở.

Là một giấc mơ sao?

Đi tới đó là một giấc mơ? Nằm mơ thấy Thẩm Thừa Quang và Hạ Ngôn bàn chuyện làm ăn, mơ thấy tòa nhà sụp đổ, mơ thấy Hạ Ngôn giết Thẩm Thừa Quang!

Cô lau mồ hôi trên trán, cô đã không còn phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mơ nữa rồi. Lấy tay gõ vào đầu mình, xem ra bây giờ là thực.

Nhấc chiếc chăn lên, cô bước vội đến trước bàn và bật máy tính lên, hình ảnh trong đầu cô là thật hay giả đây…

Trái tim vô cùng căng thẳng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Thừa Quang không thể nào gặp phải nguy hiểm như vậy, một tòa nhà lớn như thế, cho dù Hạ Ngôn có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể khiến tòa nhà sụp đổ được! Cho nên, chắc chắn là mơ… tất cả đều là mơ thôi.

Ngón tay gõ lên bàn phím, khi cô tìm được tin tức hôm nay, tin tiêu đề lớn nhất đã thu hút sự chú ý của cô. Dòng chữ màu đỏ tươi kết hợp với ảnh nền phế tích.

“Tòa nhà tài chính bất ngờ sụp đổ, người thừa kế mới của nhà họ Thẩm - Thẩm Thừa Quang gặp nạn.” Mở tin tiêu đề ra, đọc từng chữ bên trên.

Nguyên nhân dẫn đến sự cố sập tòa nhà là một vụ nổ do rò rỉ khí gas, hầu như không một ai trong tòa nhà sống sót! Trong đó bao gồm Thẩm Thừa Quang, người thừa kế mới của nhà họ Thẩm.

Tích Niên đờ đẫn nhìn màn hình máy tính: "Giả, là giả! Tất cả đều là giả!" Cô cầm bàn phím lên điên cuồng đập, nhất định đều là giả!

Làm sao có thể, Thẩm Thừa Quang sao có thể chết được? Bị rò rỉ khí gas và phát nổ cái gì chứ? Không ai sống sót cái gì chứ? Bao gồm cả Thẩm Thừa Quang cái gì? Tôi không tin, tôi không tin!

“Khóc to như vậy là đang khóc tang cho Thẩm Thừa Quang trước đấy à?” Cửa phòng ngủ mở ra, Hạ Ngôn bước vào, anh lạnh lùng đến gần Tích Niên.



Hai mắt đầy tơ máu, Tích Niên chậm rãi quay đầu lại nhìn anh, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện cổ họng đau đến mức không nói ra được, cô há miệng thở hổn hển, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Hạ Ngôn đi đến bên cạnh cô, nhìn bàn phím đã hư hỏng, một tay dựa vào bàn, lấy từ trong túi áo ra một tấm thiệp màu đen ra rồi đặt lên bàn.

Tích Niên nhìn tấm thiệp, đây là gì? Tại sao Hạ Ngôn đột nhiên lại lấy thứ này ra? Anh muốn làm gì? Cô nghi hoặc đưa tay ra và cầm tấm thiệp màu đen kia lên.

"Đây là thiệp mời tham dự đám tang của Thẩm Thừa Quang. Tang lễ sẽ được tổ chức vào hai ngày sau! Thật đáng tiếc…" Anh nhàn nhạt nói, như thể đang cố ý chế giễu Tích Niên.

Ánh mắt rơi vào dòng chữ viết trên tấm thiệp, bàn tay nhỏ bé run lên: "Không, tôi không tin, các người đều là đang lừa tôi, Thừa Quang sẽ không chết, anh ấy sẽ không chết!"

"Thừa Quang? Gọi thân mật thật! Nhưng thật sự rất đáng tiếc, dù cô có gọi thân mật thế nào thì cũng vô dụng thôi. Thi thể của anh ta đã được tìm thấy và gửi về nhà họ Thẩm rồi." Hạ Ngôn thì thầm bên tai Tích Niên.

Hai mắt đỏ bừng, Tích Niên đẩy Hạ Ngôn ra như phát điên: "Là anh, là anh đã khiến tòa nhà nổ tung và bị sập đúng không? Là anh làm đúng không? Anh muốn hại chết Thẩm Thừa Quang, tất cả đều là âm mưu của anh!"

“Ha ha ha ha.” Hạ Ngôn cười.

Tích Niên chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, lông tơ sau lưng đều dựng đứng lên rồi: "Anh thật độc ác, anh thật sự đã giết chết Thẩm Thừa Quang bằng thủ đoạn đê hèn này! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"

"Hận tôi thì cô có thể làm gì? Chẳng qua chỉ là một con kiến hèn nhát sống qua ngày thôi, cô có muốn xuống địa ngục ở cùng với Thẩm Thừa Quang không? Tôi có thể thỏa mãn cô bất cứ lúc nào!"

"Anh là ác quỷ! Anh là ác quỷ! Anh là một con ác quỷ làm đủ mọi chuyện xấu xa!"

"Hừ, tôi rất thích lời khen của cô! Ở trước mặt cô tôi còn có thể càng độc ác hơn, run rẩy đi! Hối hận đi! Thẩm Thừa Quang chết là vì cô, là cô đã hại chết anh ta, ha ha ha, cô cứ hèn nhát sống qua ngày như vậy đi!"

Tích Niên lắc đầu: "Không, không phải, tôi không hại chết Thừa Quang. Là anh… là anh…"

"Cô cứ trốn tránh đi, là cô đã gián tiếp hại chết Thẩm Thừa Quang! Cô kia, tội lỗi trên người cô lại nhiều lên rồi! Cô cứ mang theo những tội lỗi này vĩnh viễn sống trong sự tự trách đi!"

“A!” Tích Niên ôm chặt đầu, huyệt thái dương như sắp nổ tung. Những giọt nước mắt như nước suối điên cuồng rơi xuống: "Thừa Quang… Thừa Quang…" Cô khóc lóc la hét, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng chúng ta quen biết nhau. Năm đó em mới mười mấy tuổi, được anh chăm sóc như anh trai. Thừa Quang, em phải trả lại anh như thế nào đây?

Bụng đau quá…



Cơ thể Tích Niên không ngừng run rẩy, đau quá… đau quá…

Hạ Ngôn nhìn cô đang phát run, vốn dĩ anh không muốn quan tâm tới cô, nhưng đôi mắt xanh lại rơi vào vết máu đang từ từ chảy xuống giữa hai đùi cô: "Cô chảy máu rồi."

"A… Thừa Quang, xin lỗi. Em phải trả lại anh như thế nào đây?" Một tay của cô ôm bụng, không ngừng đấm vào bụng mình. Là Hạ Ngôn hại chết anh phải không? Còn em lại mang thai đứa con của ác quỷ! Trời ơi, ai có thể nói cho tôi biết phải làm sao đây?

Nhìn thấy hành động điên rồ của cô, đôi mắt xanh của anh nheo lại.

Tiếng xe cấp cứu vang lên, suốt một tháng qua, không biết cô đã bị đưa vào bệnh viện bao nhiêu lần rồi, máu nhuộm đỏ một mảng lớn trên quần cô.

Đau bụng đến mức không ngừng co giật, cổ tay bị cắm đầy đầu kim tiêm.

Mùi thuốc bao phủ xung quanh...

"Con… con của tôi thế nào rồi? Mất rồi sao?" Tích Niên nằm trên giường bệnh, giọng khàn khàn hỏi. Cô rất muốn giữ lại đứa bé này. Nhưng mà có lẽ là ông trời không chịu thương xót cũng nên, để cho bố của đứa bé này là một tên ác quỷ.

Bác sĩ ở bên cạnh bận rộn: "Thưa cô, cô đừng lo lắng, con của cô vẫn còn, vẫn còn, chúng tôi đã cố gắng hết sức giữ lại đứa bé!"

Đứa bé… vẫn còn sao?

Lúc này, cô không biết mình vui mừng hay thất vọng nữa…

Bác sĩ nói tiếp: "Thưa cô, cô nhất định phải kiềm chế cảm xúc của mình, nếu không dù là thần tiên cũng không cứu được hai người đâu, cô đừng quá kích động, hít thở sâu."

Cô yếu ớt nằm trên giường bệnh: "Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ."

Cô mệt rồi… thực sự rất mệt. Mọi kế hoạch đều bị làm rối tung cả lên, vốn dĩ nghĩ rằng mình có thể nói sự thật về Tô Gia Hân với Hạ Ngôn, như vậy thì hiểu lầm sẽ được hóa giải, như vậy thì thù hận sẽ được tháo gỡ, anh sẽ không hận mình và Thừa Quang nữa, nhưng vẫn chậm một bước.

Chỉ một bước thôi, đã tạo thành kết quả không thể bù đắp lại được! Thừa Quang… em đã không bảo vệ được anh, ngược lại còn làm liên lụy đến anh. Đứa trẻ này, em còn có thể nói với Hạ Ngôn được không?

Ha, ha ha ha ha ha, nói cho anh ta thì còn có ý nghĩa gì nữa sao? Những gì nên làm anh ta đã làm rồi, cho dù có nói với anh ta thì cũng không thể cứu lại được mạng sống của anh nữa.