Hai chân của cô bị phỏng đỏ ửng lên, cũng may là chưa bị nổi bọng nước nên chỉ cần bôi ít thuốc là khỏi.
Sau khi thay quần áo xong, cô đi xuống lầu.
Hạ Ngôn khẽ liếc nhìn cô, không nói gì mà tiếp tục làm việc của mình.
Đồ mặt lạnh.
Cô chửi thầm một câu.
“Mợ chủ, bên ngoài có hai cô gái nói là bạn của cô, muốn gặp cô.” Một cô người làm kính cẩn bước tới nói.
“Bạn của tôi?” Cô nghi ngờ chớp chớp mắt rồi đi theo cô người làm ra ngoài.
Ngoài cửa có hai cô gái đang đứng, một người tóc ngắn và một người tóc dài.
Cô gái tóc ngắn mặc một chiếc váy ngắn màu tím gọn gàng, trông có vẻ rất nhanh nhẹn hoạt bát.
Cô ấy tên là Trương Tiểu Quy.
Người có mái tóc dài mặc một chiếc váy màu trắng dài xinh đẹp, tên là Trương Cảnh Nhi.
Hai người này là chị em tốt lớn lên cùng nhau và là bạn thân của nhau.
“Tiểu Niên…”
“Tích Niên…”
Hai người nhìn thấy Cố Tích Niên đi ra, lập tức vui vẻ vẫy tay chào.
“Tiểu Quy, Cảnh Nhi!” Cố Tích Niên kích động chạy đến, không thèm để ý đến đôi chân đang bị đau mà lao vào vòng tay của hai người.
“Tiểu Niên, tớ nhớ cậu sắp phát điên lên rồi.” Trương Tiểu Quy nói xong thì khóc ầm lên.
“Đúng vậy, Tích Niên.
Tớ cũng rất nhớ cậu.” Trương Cảnh Nhi cũng rơm rớm nước mắt.
Ba người ôm nhau, hai người chị em tốt này là người duy nhất đã được cô thông báo chuyện kết hôn.
Lúc đó cũng chỉ gọi điện nói vài câu qua loa.
“Đúng rồi, sao hai người tìm được đến đây vậy?”
Trương Tiểu Quy lau khô nước mắt: “Tiểu Niên, người cậu kết hôn là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập mà.
Một nơi lớn như vậy, không phải rất dễ tìm sao?”
Ba người vừa nói vừa bước vào căn biệt thự.
Vừa đẩy cửa phòng khách ra, vẻ xa hoa của căn nhà suýt chút đã làm mê muội ánh mắt.
“Ôi chao.
Quả không hổ danh là nhà họ Hạ.
Lớn thật đấy.” Trương Tiểu Quy thì thầm.
Cô ấy liếc nhìn phòng khách một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Cô ấy ngây người chăm chú nhìn một lúc rồi mới vội vàng kéo tay áo của Cố Tích Niên: “Này, Tiểu Niên.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha có phải là Hạ Ngôn, chồng của cậu không? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy người thật, đẹp trai quá đi.”
Trương Cảnh Nhi cười nhạt, cũng liếc nhìn người đang ngồi trên sô pha rồi nói tiếp: “Tích Niên, cậu không giới thiệu chồng của mình với chúng tớ sao?”
Cố Tích Niên nhíu mày, nhìn người bạn thân với vẻ lúng túng.
Aiii, thật sự trong lòng có vô vàn khổ sở, đếm không hết nói, không rõ.
Cô phải làm sao để giới thiệu Hạ Ngôn với hai người chị em tốt của cô đây.
Chắc chắn tên ác ma lạnh như băng này sẽ không thèm quan tâm, có khi anh còn mỉa mai cô và các chị em của cô nữa.
Phải làm sao bây giờ đây?
“Tích Niên, đây là bạn của em sao? Chào mừng hai người đến làm khách.” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp từ trên sô pha truyền đến.
Cố Tích Niên lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Ngôn đứng lên, lịch sự nhoẻn miệng cười nói.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hạ Ngôn đổi tính rồi à?
“Xin chào, xin chào.
Tôi tên là Trương Tiểu Quy, là bạn chơi thân từ nhỏ.
Đúng rồi, còn có cậu ấy.
Cậu ấy tên là Trương Cảnh Nhi.” Trương Tiểu Quy nhảy bổ ra, vui vẻ tự giới thiệu và chỉ chỉ vào Trương Cảnh Nhi.
“Xin chào anh Hạ Ngôn.” Trương Cảnh Nhi gật đầu.
Hạ Ngôn nhìn theo ngón tay của Trương Tiểu Quy, lịch sự mỉm cười: “Xin chào, nếu đã đến đây rồi thì cứ chơi cho vui vẻ đi.
Tôi còn có việc phải làm, đi lên lầu trước đây.”
Dứt lời, anh bước lên lầu với nụ cười nhã nhặn trên môi.
Thế nhưng khi anh vừa bước lên lầu thì lập tức khuôn mặt kia lại trở nên lạnh lùng.
Cố Tích Niên trơ mắt nhìn theo bóng dáng của anh.
Thật không ngờ trước mặt người khác, anh lại lịch lãm như vậy.
“Tiểu Niên, chồng của cậu thật sự rất đẹp trai.
Nhìn thấy cậu có cuộc sống hạnh phúc như vậy, tớ cũng an tâm rồi.” Trương Tiểu Quy nói với vẻ hài lòng.
“Đúng vậy, Tích Niên.
Anh Hạ Ngôn rất tốt.”
Cô mỉm cười bất đắc dĩ, hạnh phúc ư? Nó dường như là một chuyện rất xa vời với cô.
Cô lén lút kết hôn, hơn nữa lại là bị ép buộc kết hôn, căn bản không nhìn thấy tương lai.
Không muốn để hai người chị em tốt lo lắng nên cô vội đổi đề tài, nói đến chuyện khác.
Ba người nói chuyện rất lâu cũng không hề cảm thấy nhàm chán.
Cô cũng hiếm khi để lộ ra tiếng cười sảng khoái.
Cả căn phòng đều tràn ngập không khí vui tươi.
“Ôi, đã một giờ rồi.
Hôm nay nhà tớ còn có việc, phải về nhà rồi.” Trương Tiểu Quy nhìn đồng hồ, bịn rịn nói.
“Ừ, được.
Hẹn lần sau gặp lại vậy.” Cố Tích Niên đứng dậy tiễn Trương Tiểu Quy ra cửa.
Sau khi dõi theo Trương Tiểu Quy đi khỏi, Trương Cảnh Nhi cũng nhìn về phía Cố Tích Niên: “Chuyện là… Tích Niên… Tớ…”
“Cảnh Nhi? Có chuyện gì vậy?” Cô nghi ngờ nhìn về phía cô ta.
“Tích Niên, tớ có một việc muốn cầu xin cậu.”
“Chúng ta là chị em nhiều năm như vậy, có việc gì cứ nói cho tớ biết.
Đừng ấp a ấp úng nữa.”
Trương Cảnh Nhi hơi khó xử, một lúc lâu sau mới nói: “Tớ, tớ đã bỏ nhà đi rồi.
Bây giờ không có chỗ ở.
Tớ có thể sống tạm ở đây được không?”
Cố Tích Niên không ngờ lời đề nghị của Cảnh Nhi lại là như vậy: “Cảnh Nhi...” Nếu cô chưa kết hôn thì việc đưa Cảnh Nhi vào ở hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bây giờ ngôi nhà này không phải là nhà của cô, cô lại càng không thể làm chủ được.
“Tích Niên, tớ biết cậu rất khó xử.
Nhưng tớ không muốn về nhà.
Bố tớ lại bắt đầu say rượu, luôn đánh đập tớ.
Tớ không thể ở lại căn nhà đó nữa.
Tớ cũng đã từng nghĩ sẽ qua nhà Tiểu Quy, nhưng cậu biết đấy, nhà của Tiểu Quy cũng là một gia đình giàu có, rất nhiều quy củ nên chắc chắn không thể nhận tớ được.” Trương Cảnh Nhi kéo chiếc váy dài lên, trên bắp chân của cô ta đầy những vết bầm tím do bị đánh.
“Cảnh Nhi...!chuyện này...”
“Tích Niên, tớ cầu xin cậu.
Tớ thật sự đã bước vào đường cùng rồi.
Tớ quỳ xuống cầu xin cậu, tớ thật sự sắp bị cái nhà kia ép đến phát điên rồi.” Nói xong, Trương Cảnh Nhi lập tức quỳ xuống.
“Cảnh Nhi, cậu đừng như vậy mà.
Tớ sẽ đi nói chuyện với Hạ Ngôn.
Cậu đứng dậy trước đi, đứng dậy nào.” Sau khi kéo Trương Cảnh Nhi lên khỏi mặt đất và dẫn cô ta trở lại phòng khách, cô tiện tay túm được một cô người làm hỏi: “Hạ Ngôn đâu?”
“Cậu chủ đang ở phòng làm việc.”
“Ờ.” Cô để Trương Cảnh Nhi đợi ở phòng khách, một mình đi lên lầu vào phòng làm việc.
Vì người bạn thân, cô chỉ có thể liều mạng.
“Cộc, cộc, cộc.” Tiếng gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi.” Trong phòng truyền đến một giọng nói lạnh như băng của Hạ Ngôn.
Cô mở cửa phòng làm việc, lúc bước vào, cô tiện tay đóng cửa lại.
Cô đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu của mình.
“Có chuyện gì, nói đi.”
“Chuyện là… chuyện là… Hạ Ngôn, tôi có một việc muốn thương lượng với anh.” Cô đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, ấp úng nói.
Hạ Ngôn ngước mắt lên, đóng quyển sách trong tay lại nghe một tiếng bộp: “Cô có thể có chuyện gì thương lượng với tôi chứ? Chẳng lẽ là cô quạnh quá nên lại muốn ra ngoài quậy sao?”
Cô cắn chặt răng nuốt cơn giận vào bụng.
“Sáng nay tôi cũng giới thiệu bạn của tôi với anh rồi.
Người tên là Trương Cảnh Nhi ấy, trong nhà cậu ấy xảy ra chút chuyện, anh có thể...! cho cậu ấy vào đây ở một thời gian không?”.