Cửa phòng bếp mở rộng, Tích Niên vừa mới đi qua, nhìn ngắm cảnh vật bên trong phòng bếp, cô dừng bước chân, ngây người, trên trán không nhịn được toát mồ hôi, cô nhìn thấy cái gì vậy trời? Thần kỳ như thể một dàn nhạc đang biểu diễn trước mắt vậy.
Xoa xoa mắt xem mình có phải nhìn nhầm rồi không, oh no! Thật sự là như vậy luôn sao?
Trên bếp, ít nhất có sáu cái bếp ga đang bật, hai cái chảo to, một cái chảo đáy bằng, còn có ba loại dụng cụ nấu nướng khác. Mà Ly Tiêu lại đứng chỗ cái thớt, chỉ thấy một tay cô ấy cầm dao thái, một tay cầm củ cải.
“Cạch cạch cạch cạch cạch.” Tốc độ dùng dao nhanh gọn thái thức ăn, tiếp đến là hành, gừng, cho vào chảo. Một tay cầm muôi, tay kia lại bắt đầu thái rau.
Cả người cô ấy cứ vòng quanh sáu cái nồi chảo, tay cử động không ngừng, cơ thể chẳng chút nghỉ ngơi, nhìn như một màn biểu diễn xiếc xuất sắc.
Tích Niên tự nhận là khi sống ở nhà họ Cố, cô đã quen với dáng vẻ lúc nấu nướng của đủ kiểu đầu bếp, nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mắt này mới biết thế nào gọi là đom đóm đọ với ánh trăng. Trước đây chưa từng thấy ai có thể nấu đồ dã man như thế, nấu kiểu ấy mà mấy thứ này không bị cháy hả?
Nuốt mấy ngụm nước miếng, nhưng ngay lúc này Tích Niên cũng hiểu được, căn bản không cần cô giúp đỡ, bởi vì tình hình thế này, cho dù cô có muốn giúp đi chăng nữa thì cũng không thể chen tay vào được, hoàn toàn không phải chỗ cho cô tham gia.
Đành phải nhanh chân tiu nghỉu trở về chỗ ghế sô pha ngồi, trong đầu có nhớ lại hình ảnh kinh hoàng khi Ly Tiêu nấu nướng, cứ như biến thành Quan Âm nghìn tay ấy, quá dã man!
“Cô gái, có thể ăn cơm rồi!” Nghe thấy tiếng của Ly Tiêu.
Tích Niên lập tức đứng dậy nhìn qua: “Được… Ừm…” Nhìn thấy mà ngây người, tay trái Ly Tiêu cầm ba cái đĩa, tay phải bê một bát canh, trên cánh tay phải còn có hai cái đĩa, á đù! Thế này chỉ có người máy mới làm được! Chắc chắn không phải là người thường!
Sao cô ấy đặt mấy đĩa đồ ăn này lên bàn được chứ? Tích Niên chớp mắt, vội chạy qua: “Tôi giúp cô nhé.”
Vừa mới nói dứt câu thì cô nhìn thấy hai tay Ly Tiêu giơ lên, lấy tốc độ nhanh như chớp thả hết bát đĩa trên người mình bày lên trên bàn: “Không cần, cô ăn trước đi, tôi đi xới cho cô ít cơm.”
“À…” Nếu như giờ mà có trứng vịt, miệng cô nhất định sẽ nhét được hai quả. Chuyện gì vậy trời? Ai có thể nói cho cô biết, có phải cô ngỏm rồi không, chứ không sao lại có thể thấy được cảnh tượng kinh dị vậy chứ? Cuộc sống hiện tại sao lại có người như thế tồn tại được?
Ly Tiêu đã quay người về phòng bếp xới cơm, Tích Niên xoay qua ôm lấy cột nhà bên cạnh, đầu ra sức đập vào cột: “Chuyện này không có thật, không có thật, không có thật. Nằm mơ thôi! Nằm mơ thôi! Nằm mơ thôi!”
Vừa đập đầu, cô vừa ra sức lẩm bẩm, lẩm bẩm lầu bầu một mình như người điên vậy.
“Cô gái, cô đang làm gì vậy?” Đằng sau vang lên tiếng của Ly Tiêu.
Tích Niên dừng hành động đập đầu lại, giống như người máy mà quay đầu lại, khóe miệng cong lên tươi cười: “Có gì đâu!”
“Cô không đau à?” Ly Tiêu nghiêng đầu.
Tích Niên vẫn cười: “Đau? Sao lại đau được?” À, chắc chắn là đang mơ rồi, giờ mà tỉnh lại chắc chắn cô vẫn đang trong nhà họ Cố, bố đang ở nhà, không có gì thay đổi cả, đều chỉ là một giấc mộng dài mà thôi.
“Trán cô chảy máu rồi kìa.” Ly Tiêu như Doraemon lấy một chiếc gương từ sau lưng ra, đưa tới trước mặt Tích Niên.
Trên trán đổ máu, chỗ chính giữa chảy hai hàng máu tươi theo sống mũi mà lan tới gò má, nom mà phát hoảng! Tích Niên nhìn bản thân trong gương, mắt nhắm lại, hai chân “Bịch” một cái, ngã lên cái ghế bên cạnh.
“Cô gái, cô ơi, cô vẫn ổn chứ?” Tiếng hô hoán của Ly Tiêu vang lên bên tai.
Cố Tích Niên, đừng ngốc nữa, tất cả đều không phải mơ, bố không thấy đâu nữa rồi, Hạ Ngôn đùa bỡn cô, Thẩm Thừa Quang đã chết rồi, Đoan Nguyệt đã cứu cô tới chốn xa lạ này, đều là sự thật.
Đừng mãi hồ đồ nữa! Cuộc đời của cô đã thay đổi hết rồi, từ giờ trở đi, phải làm lại từ đầu, sống một cuộc đời mới!
Trợn tròn mắt, nằm trên ghế sô pha, nhìn đèn thuỷ tinh nhấp nháy, như đang mô tả cuộc sống mới mà cô sắp đón nhận vậy.
“Cô gì ơi, cô tỉnh chưa? Vẫn ổn chứ?” Ly Tiêu xuất hiện trước mắt cô, chắn ngang tầm nhìn của cô.
Nhìn sát Ly Tiêu thế này, mới nhận ra cô gái trông có vẻ rất bình thường này có ngũ quan vô cùng đoan chính, sống mũi rất cao, đôi môi xinh xắn, có điều đôi mắt bị kính đen che khuất đi nên không biết trông thế nào.
“Đừng gọi tôi như thế, tôi là Cố Tích Niên, năm nay mười tám tuổi, cuộc sống sau này còn phải nhờ chị Ly Tiêu giúp đỡ nhiều. Làm phiền chị rồi.” Đây mới tính là lần tự giới thiệu chính thức đầu tiên, phải chấp nhận cuộc sống mới rồi, cô cũng phải dũng cảm hơn.
“Nói gì vậy, chăm sóc cô là chuyện phải làm, đừng ngại. Đã đến đây rồi thì là người một nhà. Dậy ăn cơm đi, tí nữa đồ ăn nguội hết mất.”
Tích Niên ngồi dậy, lại lần nữa quay vào chỗ bàn ăn, một bàn đồ ăn, thật sự không nhận ra cả chỗ này đều do một người làm, nhấc đũa thử một miếng, thấy hương vị thơm ngon cực kỳ: “Ngon quá!”
Ly Tiêu chỉ cười dịu dàng: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
“Vâng.” Tích Niên bưng bát lên, lâu lắm rồi cô không được ăn đồ ngon như thế này, tất cả các món ở đây đều không dùng nguyên liệu cao cấp, nhưng lại được nấu thành những món cực ngon, ăn vào trong miệng, ngon xoắn lưỡi luôn ấy, nuốt xuống dạ dày, trong lòng ấm cả lên.
Tích Niên hệt như phạm nhân vừa mới được ra tù vậy, ăn như hổ đói không ngừng, thật sự đã chinh phục được miệng cô rồi!
“Ợ…” Ăn một lèo no căng bụng: “Sao chị nấu được vậy?” Tốc độ nấu nướng ấy, cùng một lúc mở mấy cái chảo, còn nấu ra món ngon như thế này, rốt cuộc nấu kiểu gì vậy?
“Ngày nào cũng làm nên quen thôi.” Ly Tiêu chỉ cười dịu dàng.
Lúc này…
“Rầm!” Cửa nhà bị đá văng.
Tích Niên hoảng hốt lập tức nhìn ra phía cửa, trong đầu hiện ra một suy nghĩ, không phải tay chân của Hạ Ngôn tìm đến đấy chứ? Nhưng sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa, cô sững sờ.
“Đói!” Người ngoài cửa, tóc ngắn ngủn, mặc một chiếc sơ mi rộng rãi, cúc áo trên cổ bung vài nút, lộ ra xương quai xanh, cậu ta còn đeo cà vạt chấm bi, nhưng không thắt chặt, chỉ lười biếng vắt trên cổ, trông rất lôi thôi! Lại nhìn xuống dưới, mặc một chiếc quần bò, gấu quần bên phải vén tới tận cẳng chân, một đôi dép xỏ ngón, trông vô cùng giống một tên đầu đường xó chợ.
Đây là ai thế?
Tích Niên trừng mắt nhìn, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định, cái người trông côn đồ này chắc chắn không phải đám thuộc hạ luôn mặc âu phục đeo cà vạt của Hạ Ngôn.
“Đã đến giờ ăn cơm rồi à? Em tí nữa thì đói ngất trên đường ấy.” Cậu ta dẫm lên cánh cửa bị đá hỏng, sải bước đi qua phòng khách tới trước bàn ăn, liếm liếm miệng, nhìn thức ăn đầy trên bàn mà mắt muốn rớt cả ra ngoài.
“Minh, không thấy còn có người khác sao?” Ly Tiêu nhẹ nhàng nói.
Người được gọi là Minh ấy, lúc này mới liếc mắt qua nhìn Tích Niên, cậu ta đánh giá từ đầu tới chân, như đang suy nghĩ, nghiêng 45 độ nhìn cô: “Cô ấy là ai?”