Tích Niên vươn cổ nhìn qua như thể vừa nhìn thấy một vị cứu tinh, mẹ ơi, cuối cùng thì cứu tinh cũng đã đến rồi. Nếu không chắc là cô sẽ bị Ly Minh giày vò đến chết mất.
Ly Minh không nhanh không chậm nhìn về phía Ly Tiêu: "Đang chơi."
Tích Niên nhanh chóng lắc đầu, chơi cái đầu ấy, rõ ràng là chỉ có mình cô bị chơi thôi! Ế, hít hít hít, sao cô lại ngửi thấy một mùi cháy khét ở đâu ra vậy.
“Mùi gì thế!” Ly Minh nói.
“Cái gì bị cháy rồi?” Ly Tiêu đẩy kính ra.
Nóng quá, như thể có thứ gì đó đang cháy bên cạnh vậy, chỉ nghe thấy tiếng đồ vậy cháy “xì xì xì”. Tích Niên quay đầu lại, ngọn nến đang cháy cạnh tóc của cô, một ngọn lửa nhỏ đốt cháy mái tóc đen dài của cô: "Oh my god, tóc của tôi!"
Động tác của Ly Minh cũng rất nhanh, lập tức nhảy lên, lấy cái ấm nước trên bàn bên cạnh rồi đổ lên đầu Tích Niên.
“Minh, em chơi quá đà rồi, em như vậy sẽ làm cho Tích Niên sợ đấy. Mau buông cô ấy ra.” Ly Tiêu ở bên cạnh nói, giọng điệu vẫn rất dịu dàng.
Ly Minh cúi xuống cười xấu xa, mặt lại một lần nữa sát lại gần Tích Niên, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Cô nhóc xấu xa, vui không hả? Lần này bị làm phiền rồi, lần sau chúng ta lại tiếp tục có được không?"
Tích Niên không nhịn được, khuôn mặt giật giật: "Mau để tôi đứng dậy."
“He he.” Ly Minh mỉm cười, một tay kéo chặt ghế, dễ dàng nâng Tích Niên lên khỏi mặt đất. Cơ thể của hai người còn dính chặt lấy nhau.
Cũng chính vào lúc này, Tích Niên đột nhiên cảm thấy dạ dày của mình liên tục cuộn trào, giống như có thứ gì đó đang dâng trào vậy, cô ngả người về phía trước, đầu hoàn toàn dựa vào ngực Ly Minh.
"Này, cô nhóc xấu xa, cô đang làm gì vậy?"
"Oẹ…" Cô há to miệng và nôn ra một đống…
Khóe miệng Ly Minh giật giật, mắt rũ xuống.
"Oẹ…" Cơn buồn nôn khiến cô tiếp tục điên cuồng nôn mửa…
Khóe miệng Ly Minh co giật mạnh hơn: "Cô… cô nhóc xấu xa, thế mà cô lại nôn lên người tôi? Muốn chết đấy à?" Đôi mắt cậu ta lóe lên sự nóng nảy, cậu ta nắm lấy tóc Tích Niên bằng bàn tay to lớn của mình, kéo đầu cô ra khỏi lồng ngực mình.
Cảm giác da đầu đau đớn mãnh liệt khiến cô nhíu mày thật chặt.
"Minh, buông ra!"
"Thả cô ta ra á? Không bằng giết cô ta cho hả giận!" Ánh mắt Ly Minh lóe lên sự khát máu, không biết từ lúc nào trên tay lại có thêm một con dao nhỏ.
“Minh, đừng như vậy, Tích Niên đang mang thai!” Ly Tiêu ngay lập tức chạy tới.
Động tác của Ly Minh dừng giữa không trung, quay đầu nhìn Ly Tiêu, sau đó cứng ngắc quay đầu lại: “Cô có thai à?” Ánh mắt cậu ta nhìn xuống bụng cô.
Thời gian như đóng băng.
Sau đó, Tích Niên lại nôn mấy lần nữa, cô rất ít khi có phản ứng thời kỳ đầu mang thai, không hiểu sao tối nay lại bị mấy lần liền, mà điều khó tin hơn là chính Ly Minh đã chăm sóc cô cả tối.
“Thực ra cậu cũng không xấu xa như vậy.” Tích Niên yếu ớt nói, sau khi nôn mửa cả một buổi tối, bây giờ cô gần như hoàn toàn không có sức lực nữa, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Ly Minh quay đầu đi không nhìn cô: "Bớt nói nhảm đi."
"Hờ…" Tích Niên cười, không hổ là hai chị em, mặc dù tính cách khác nhau nhưng đều lương thiện như nhau, hơn nữa một khi trở nên dịu dàng sẽ phát hiện tên du côn đẹp trai này còn dịu dàng hơn cả Ly Tiêu.
Cả đêm ầm ĩ, giày vò cả ba người, nhưng cũng kéo gần khoảng cách giữa họ hơn. Còn về tóc của cô đã bị nến đốt cháy mất một nửa.
Ngày hôm sau, Ly Tiêu cắt bỏ mái tóc dài của cô đi, cảm xúc của cô ngổn ngang khi nhìn mái tóc của mình rơi xuống đất.
“Nhìn cô kìa, chỉ là cắt tóc mà thôi, cứ làm như là đẩy cậu đến pháp trường vậy!” Ly Minh nằm trên ghế sô pha bên cạnh, tay cầm một quả táo đưa lên miệng gặm.
Tích Niên khịt mũi: “Cậu không hiểu.” Cắt tóc giống như cắt đi quá khứ vậy, có lẽ điều này cho thấy cô thật sự sẽ rời xa quá khứ nhỉ.
Ly Tiêu vừa cất kéo đi vừa nói: "Thực ra cắt tóc cũng tốt. Phụ nữ mang thai thích hợp cắt tóc ngắn, tôi nghe nói để tóc dài sẽ lấy đi dinh dưỡng của đứa trẻ."
“Thật sao?” Tích Niên quay đầu nhìn Ly Tiêu, sự bi thương lập tức biến mất.
"Ừ."
Tích Niên bật cười: "Vậy thì tôi cũng phải cảm ơn Ly Minh rồi! Nếu không có cậu ấy, tôi nghĩ mình sẽ không có cơ hội cắt đi mái tóc dài đã nuôi nhiều năm đâu."
Ly Minh sửng sốt một chút, từ trên ghế sô pha ngồi dậy: “Đi ra ngoài đây!” Như là ngại ngùng khi nói chuyện với bọn họ, cậu ta quay đầu bước ra ngoài, vừa ra đến cửa cậu ta liền dừng lại, liếc mắt nhìn Tích Niên: "Thực ra, cô để tóc ngắn cũng rất xinh."
Nói xong, cậu ta đi ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại.
Ly Tiêu dịu dàng cười, đi đến bên cạnh Tích Niên: "Tích Niên, cô lợi hại thật đấy."
"Hả?"
"Minh rất ít khi mở lòng với người một người nào đó."
“Tên nhóc xấu xa kia là một người tốt mà!” Tích Niên cũng mỉm cười, lúc này tóc cô rất ngắn, tóc mái nghiêng vừa che khuất lông mày, để lộ ra tai. Phần tóc sau gáy dài không quá cổ áo, tóc ngắn đích thực, nhưng mái tóc ngắn như vậy lại không làm giảm đi sức hấp dẫn của phụ nữ trên người cô, chỉ là đổi một phong cách trung tính mà thôi.
Khi đến Hồng Kông và vào ngôi nhà kiểu Tây này, cô bắt đầu sống với hai chị em Ly Tiêu và Ly Minh, Ly Tiêu lớn hơn cô ba tuổi nhưng cô luôn cảm thấy cô ấy như một người mẹ già. Cô ấy chăm lo tất cả mọi thứ của gia đình, giặt giũ, nấu nướng, quét nhà, việc nào cũng thành thạo, hơn nữa việc nào cũng nhanh chết đi được, vẫn là câu nói đó, giống như người máy vậy.
Ly Minh đưa Tích Niên đi chơi suốt ngày, có lẽ vì tuổi tác tương đồng nên có rất nhiều chủ đề để nói. Hai từ tên nhóc xấu xa và cô nhóc xấu xa thường xuyên được hai người nhắc tới, quen thân rồi, hai người còn động một tý là cãi nhau, nhưng chưa từng làm tổn thương đến tình cảm. Còn về tên nhóc xấu xa dịu dàng, khi bụng của Tích Niên càng ngày càng to lên cũng nhìn thấy nhiều hơn.
Sau khi mang thai tháng thứ năm, bụng cô rõ ràng đã bắt đầu nhô lên, mang thai đến tháng thứ bảy, bụng cô đã to như một quả bóng rồi. Cô đi lại không thuận tiện, ngủ cũng không tiện, xuống cầu thang và đủ các loại hành động khác đều không tiện, nhưng Ly Minh lại kiên nhẫn đối với một bà bầu như cô. Cô đang mang thai tám tháng rồi, gần như đã được chăm sóc như động vật cần được bảo vệ cấp đỏ vậy, khi được chín tháng, mỗi ngày cô đều có cảm giác như sống trong nhung lụa.
Còn Ly Tiêu và Ly Minh chưa từng hỏi về đứa bé trong bụng cô, không hỏi bố của đứa bé là ai. Rõ ràng là rất kỳ lạ đúng không, trong khi đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người thì lại mang thai.
Về phần Hạ Ngôn, sau khi đến Hồng Kông, cô không còn quan tâm đến nữa, tuy thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh lại trong cơn mơ, mơ thấy dáng vẻ ác quỷ của anh. Thời gian sẽ dần dần làm mờ đi dáng vẻ của anh, nhưng lại không hề làm mờ đi sự phẫn nộ và thù hận của cô dành cho anh!
Sau khi đến đây, thậm chí cô còn không liên lạc với Trương Tiểu Quy và cũng không có cách nào để liên lạc với cô ấy. Hạ Ngôn chắc chắn sẽ tìm đến Tiểu Quy, nếu như cô còn liên hệ với Tiểu Quy thì sẽ là hại cô ấy.
Bất giác, cô đã sống ở đây hơn nửa năm rồi.
"A…" Tích Niên hét lớn.
“Phải kiên trì, sẽ nhanh chóng sinh ra thôi, dùng sức, dùng sức!” Ly Tiêu và các bác sĩ được mời đều xoay quanh cô.