Tích Niên gật đầu: “Vậy giờ tôi phải làm gì?” Dù sao cũng không thể cứ đứng mãi ở đây thế này.
Đoan Nguyệt giơ tay, chỉ về phía bên kia bãi biển: “Chạy dọc theo bờ biển, tới khi nào thấy thức ăn và lá cờ, thì cầm lá cờ chạy ngược trở về.”
Bờ biển mênh mông, ngoài màu của bãi cát rộng và biển xanh, cô chẳng thấy gì hết: “Vậy là phải chạy tới bao giờ thế?”
“Trước khi trời tối, nếu như cô còn chưa trở lại, thế thì cô sẽ bị bỏ lại chỗ này.” Đoan Nguyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Bỏ lại đây nghĩa là sao?” Cô hoảng hốt, đầu trong giây lát không kịp nhảy số. Trước khi trời tối, nếu như cô còn chưa trở lại, vậy thì sẽ bị bỏ lại ở đây?
“Thời gian của cô không còn nhiều nữa.” Đoan Nguyệt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Tích Niên với cổ dải lướt qua đồng hồ của anh, mới 9 giờ sáng thôi mà! Thế mà nói thời gian không còn nhiều sao? Rốt cuộc lá cờ cô phải lấy về nằm ở chỗ nào vậy trời.
Thôi bỏ đi, giờ cho dù cô có hỏi thêm cũng chẳng có được đáp án, ở cái chỗ không một bóng người này ấy à, ngoài tin tưởng anh ta, làm theo những gì anh ta nói ra, thì làm gì còn lựa chọn nào khác.
Kiên trì đến cùng, cô sải bước chạy dọc theo bờ biển dài tít tắp, cô không biết Đoan Nguyệt có còn ở chỗ ban đầu không, vì từ lúc cô bắt đầu chạy cô không quay đầu lại nhìn nữa.
Mệt quá đi mất…
Nửa tiếng trôi qua, hai chân đã không chịu nổi nữa, chạy bộ trên bãi cát tốn sức dã man, hơn bình thường mấy lần liền, nhìn về phía xa, chẳng thấy chỗ có lá cờ đâu cả.
Mồ hôi ướt đẫm người, hệt như ngâm trong nước ấy, vừa chạy chậm một lúc, có lúc thì đi bộ, nhoằng cái đã tới trưa rồi. Ủ????g hộ chí????h chủ vào ????gay ﹟ T????UMT????UY Ệ????.v???? ﹟
“Phù phù phù…” Tích Niên thở phì phò ngã xuống đất, không được rồi, vừa mệt vừa khát, cổ họng khô khốc, nước biển va vào chỗ mắt cá chân cô, tràn tới chỗ hai chân, cảm giác lạnh lẽo làm cô thoải mái hơn nhiều.
Cái bụng ùng ục réo lên kiến nghị từ lâu rồi, vừa đói vừa khát, cô đã chẳng còn sức để chạy về phía trước nữa rồi, nhưng nếu như không đứng dậy, sao tìm được lá cờ đây? Không tìm thấy cờ, cô còn mắt mũi nào gặp lại Đoan Nguyệt nữa?
Làm sao có thể phụ lòng sự chăm sóc hơn nửa năm của Ly Minh Ly Tiêu chứ? Nghĩ thế, hai tay cô nắm một nắm cát, cố chống người đứng dậy, sau đó giẫm xuống biển.
Nước biển lạnh lẽo như thể dập tắt những chỗ đang thiêu đốt trên người cô, thoải mái hơn nhiều, nhưng Tích Niên cũng biết sự thoải mái như thế này có thể sẽ phải trả giá.
Lúc cơ thể đang mệt mỏi và nóng nực, đôt nhiên ngâm nước đá sẽ không tốt, có thể sẽ bị cảm, nhưng để tiếp tục tiến về phía trước thì chỉ có thể cố hết sức thôi!
Nếu không phải vì nước biển mặn chát, cô còn muốn uống mấy ngụm nước nữa cơ.
Tiếp tục chạy, tiếp tục đi, ánh nắng càng ngày càng gay gắt, cô hầu như không dám ngửa mặt nhìn lên bầu trời nữa, không biết cô đã đi được bao lâu, hai chân tê dại mệt mỏi, thần kinh như thể cũng đã sớm không chịu chi phối của bản thân, nhưng vẫn nhấc chân bước tiếp không ngừng.
Tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ.
Vào lúc gần như đã kiệt sức, trông về phía ra có một tấm vải tung bay. Lá cờ? Có phải là cờ đó không? Chạy hơn nửa ngày, cuối cùng cũng thấy nó rồi.
Cô giống như mang hết sức bình sinh ra vậy, mục tiêu đang nằm ở phía trước! Dùng nốt chút sức lực chạy vội tới, khoảnh khắc hai tay chạm vào lá cờ, cô xúc động tới suýt nữa thì bật khóc.
Bên dưới lá cờ có đặt một chai nước khóc, và bánh mỳ khô, cô giống như một chú sói đói, mở chai nước, tu ừng ực ừng ực một phát nửa chai nước, lấy bánh mỳ bỏ vào miệng, uống nước để nuốt xuống.
Một loại cảm giác thoả mãn chưa từng có dâng lên, cô tê liệt nằm trên đất, giờ phút này cô cần nhất là nghỉ ngơi, nếu không thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Nằm trên chỗ nóng bỏng, sau lưng nóng rẫy đau nhức, nhưng so với cảm giác mệt mỏi, thà bị bỏng như này còn hơn. Không biết đã qua bao lâu, có thể là nửa tiếng, có lẽ là một tiếng, Tích Niên mở choàng mắt.
Ngồi thẳng dậy, trong đầu nhớ tới lời của Đoan Nguyệt nói, trước khi trời tối, nếu như cô chưa trở lại, vậy cô sẽ bị bỏ lại chỗ này.
Nhìn sắc trời, mặt trời đã không còn chói mắt nữa, trông màu trời, chắc cũng vào khoảng 3 4 giờ gì đó rồi, thế thì lúc 6 giờ mặt trời chắc chắn đã xuống núi rồi! Cứ tiếp tục chờ ở đây thì, không được cô phải nhanh chóng trở về thôi.
Buộc lá cờ vào người, cô lập tức lên đường chạy về.
Mặt trời càng lúc càng tối dần, sự sốt ruột trong lòng cô càng thêm dữ dội, phải làm thế nào bây giờ? Mệt tới muốn dừng lại, nhưng lại không dám dừng chân, còn nhiều thời gian thì đi từ từ được, giờ trừ chạy bước nhỏ ra,
Bước chân không dám thả chậm lại chút nào.
Cứ cầu xin mặt trời đừng lặn nhanh như thế, nhưng chẳng có tác dụng gì…
Sắc trời đã tối rồi, ánh sao lấp lánh, ánh trắng sáng rõ hiện trên bầu trời, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, cô ôm chút hi vọng chạy về.
Thời gian trôi qua, dưới ánh trăng, cô thấy rặng đá ngầm lớn trước đây Đoan Nguyệt từng ngủ, vì thời gian đi cả một quãng đường dài, cô chưa từng thấy rặng đá ngầm nào to như vậy, vì thế xác định đây chính là địa điểm ban đầu.
Không ngừng nhìn quanh, đôi môi khô khốc khẽ mở: “Đoan Nguyệt! Đoan Nguyệt!” Cô xoay vòng xung quanh, gào lớn tiếng.
Ngoài tiếng vọng lại của gió ra, chẳng còn âm thanh nào khác.
Một mình đứng đó, chân cô tê rần khuỵu xuống mặt đất, hai tay chống trên đất, vùi đầu, con ngươi vì hoảng sợ mà giãn ra, không có ai, nơi này chỉ có một mình cô, đã bị bỏ lại rồi.
Cuộn tròn trên mặt đất, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chân đau quá, lúc đang ôm hi vọng, không cảm thấy được cơn đau từ hai chân, mà lúc này, lại cảm thấy mình sắp chết mất thôi.
Đôi mắt từ từ khép lại, cứ thế này mà thật sự chết đi sao?
Bờ biển về đêm, sóng trở nên rất mạnh, cô lạnh muốn chết, thấy bảo người chết đi, cơ thể sẽ lạnh dần, cô lúc này có khi nào là đang dần thay đổi như vậy không?
Ý thức dần tan ra, cô hoàn toàn mê man.
Ngày hôm sau.
Nước lạnh buốt ập vào người cô, ngấm ướt toàn thân cô, hai mắt mệt mỏi mở ra, là nước biển táp vào người cô sao?
Đập vào mắt là một thân hình thon dài, một người rất cao lớn, anh đeo mặt nạ, cô đang hoa mắt sao? Khàn khàn mở miệng: “Đoan, Đoan Nguyệt…”
“Cô hôm qua không hoàn thành huấn luyện.” Anh ta lạnh lùng nói.
“Ừm…” Tích Niên gật đầu, đầu nghiêng sang một bên, nước mắt rơi tí tách, hôm qua cho dù mệt thế nào, cô cũng nhịn không rơi lệ, nhưng lúc này đây, cô thật sự không còn nén nổi nữa, nước mắt cứ thế lăn dài.
Đoan Nguyệt ngồi xổm xuống, một tay kéo cô dậy: “Khóc cái gì!”
Tích Niên lắc đầu: “Không sao hết.” Cô tưởng là mình thật sự đã bị bỏ lại, không hoàn thành huấn luyện, phụ lòng mọi người, nên đã bị bỏ lại ở nơi hoang vắng không một bóng người như thế này. Nhưng thì ra chỉ là một đêm cô đơn mà thôi.