"Chúng ta về trước thôi, Tiểu Hoại đang ở một mình đó, có lẽ nửa đêm sẽ khóc lên."
Ly Minh không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tích Niên và Đoan Nguyệt một cách thâm thúy, sau đó khẽ gật đầu, quay người đi về trụ sở huấn luyện.
Gió biển ban đêm rét thấy xương, bây giờ đang chuyển sang mùa đông lạnh lẽo, đứng đây cảm thấy lạnh không chịu nổi.
Tích Niên chăm chú nhìn con ngươi màu hổ phách dưới mặt nạ màu bạc của anh ấy: "Sau lễ rửa tội, tôi nên làm gì tiếp đây? Là huấn luyện ngày qua ngày sao?"
"Những thứ dạy cho cô, vĩnh viễn chỉ là kỹ xảo bên ngoài mà thôi. Với cơ thể, vĩnh viến không thể dừng luyện tập. Tiếp theo cô cần, không chỉ là học tập những thức trong trụ sở huấn luyện này, những gì tôi có thể giúp cô tôi đã giúp rồi."
"Hết rồi?" Cô hơi khó tin, tuy có thể cảm nhận được tố chất cơ thể của cô đã tốt hơn trước một cách rõ rệt, hơn nữa còn biết dùng súng, dù phương pháp vẫn chưa tốt. Cũng biết vài chiêu đánh nhau rồi, những cái này là cho tên nhóc thối dạy cho. Nhưng vẫn chưa đủ thuần thục để vận dụng.
"Ừm. Từ hôm nau trở đi, cô phải bắt đầu tự tìm tòi một con đường cho riêng mình." Anh ấy nói.
"Đoan Nguyệt, có thể chỉ cho tôi một con đường sáng không?"
"Thợ săn." Anh ấy thản nhiên nói: "Đi tìm tòi con đường trở thành thợ săn đi, chờ đến ngày cô có được giấy phép làm thợ săn, mới là thành công."
"Thợ săn? Đó là cái gì?" Thì ra những gì mà cô học ở hiện tại chỉ là cơ bản của một thợ săn mà thôi. Cái tên chưa từng được nghe kia khiến cô tò mò không thôi.
"Thế giới này trắng hay đen, tôi đã nói rồi, để cho cô dừng chân trong bóng tối. Có biết là vì sao không?"
Tích Niên lắc đầu.
Anh ta tiếp tục nói: "Bởi vì cuộc sống mà cô từng sống đều là màu trắng cả, cô cần bóng tối tiến vào trong linh hồn của cô, một lần nữa đối mặt với cái thế giới này. Để cho màu trắng và màu đen cùng tồn tại trong trái tim của cô!"
Cô giơ tay lên, thoáng chạm vào trái tim của chính mình, đó chính là phần lương tâm không thể mất đi của cô, cho dù có đối diện với xã hội đen, thật sự loại người như vậy sao? Dừng chân trong hai giới hắc bạch: "Thợ săn là làm cái gì?"
"Thợ săn tiền thường, nếu tôi nói như vậy thì có lẽ cô sẽ hiểu rõ hơn đôi chút."
Thợ săn tiền thường? Nghĩa trên mặt chữ, cô cũng hơi hiểu được:
"Đi làm chuyện gì đó rồi đạt được tiền thưởng sao."
"À, đúng. Trong giới xã hội đen, có một loại người, gọi là sát thủ. Trong xã hội bình thường có một loại người, gọi là cảnh sát. Mà giữa hai loại người này có một loại người gọi là thợ săn! Thợ săn không có tốt xấu tuyệt đối, có thể thông đồng làm bậy trong xã hội đen, cũng có thể vâng lời cảnh sát đi bắt tội phạm. Thậm chí ở rất nhiều quốc gia, cảnh sát đều thuê thợ săn đi trợ giúp. Cái nghề này, rất ít người bình thường nào hiểu rõ nhưng lại là một nghề nghiệp tự do. Khi nhận được giấy phép làm thợ săn sẽ chứng minh được năng lực của cô. Chỉ có người mạnh mẽ mới có thể trở thành thợ săn."
Thợ săn, hai chữ này nháy mắt tiền vào trong thế giới của cô, cô chỉ có thể cảm thán xem một nghề nghiệp như vậy có thật sự tồn tại hay không? Quả nhiên cô từng giống như một con ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không biết bầu trời ngoài kia rộng lớn đến cỡ nào.
"Tôi phải làm sao mới có thể thi được giấy phép làm thợ săn?"
"Cái nghề thợ săn này đã được pháp luật của rất nhiều quốc gia bảo vệ, mà giấy phép thợ săn cũng phải trải qua rất nhiều cửa ai khó khăn mới có thể thi được. Vậy thì từ hôm nay trở đi, cô phải dùng hết những kinh nghiệm để thi được giấy phép thợ săn."
"Bình thường thì mất bao lâu có thể thi được?"
"Có vài người, thi cả đời cũng không đậu được, có người dùng nửa đời người mới được, mà có vài người, chỉ cần vài năm là có thể thi được rồi. Những chuyện này đều là vấn đề lý lịch."
"Vậy thì tôi cần bao lâu mới có thể thi được?"
"Năm năm."
"Năm năm?"
"Ít nhất năm năm, chỉ cần học xong những cái cơ bản nhất, cô sẽ trưởng thành hơn nhiều."
Ít nhất năm năm, câu nói kia đúng là có thể gạt bỏ đi sự tin tưởng của người khác, cô không muốn phải dùng nhiều thời gian như vậy để cải thiện bản thân. Có thể lúc này cô cũng chỉ có thể làm việc nghĩa không từ mà thôi, cho dù là năm năm hay là mười năm. Đã quyết con đường này, cô sẽ bước lên nó.
"Tôi biết rồi, cho dù có trả giá bao nhiêu, tôi cũng làm việc nghĩa không chùn bước, Đoan Nguyệt, cảm ơn anh."
Ban đêm nhiều gió lạnh, cũng không thể dập tắt được ngọn lửa trong lòng cô lúc này. Đi lên phía trước một bước, trời cao biển rộng, một năm trước, cô đã bước bước chân này, chín mươi chín bước nữa, cô sẽ từng bước mà đến.
Đời người đúng là kỳ diệu, học tập, trưởng thành, làm việc, kết hôn,
sinh con, sau đó là mất đi thanh xuân, chậm rãi già đi, cô cho rằng có lẽ cuộc sống chính là như vậy. Một lần thay đổi, tất cả những thứ từng có đều thay đổi hoàn toàn, quỹ đạo đời người bây giờ mới bắt đầu...
Cố Tích Niên, cô chủ của tập đoàn Cố thị, năm mười tám tuổi cảm nhận được tất cả đau khổ của đời người, cô ngây thơ, cô hồn nhiên, cô trẻ con cô tri, trong một thời gian ngắn đã chịu hết thảy gió mưa.
Đã từng chịu những gió mua đó, hôm nay biến thành cô đặt chân lên mảng đá, giấm lên những thứ khiến cô đau đớn từng chút mà bò về phía trước. Đoan Nguyệt rạch ra một đường sáng cho cô, còn bây giờ, một mình cô bước lên từng bậc thang, mang theo tin tưởng, gánh vác trọng trách nặng nề, đi ra ngoài kia nhìn thế giới rộng lớn.
Thời gian trôi đi, tháng năm lưu chuyển....
Năm cô mười tám tuổi thì kết hôn, năm mười chín tuổi sinh con. Vắt đầu học hỏi, bắt đầu tạo ra quỹ đạo của riêng mình.
Thoáng chốc, đã bốn năm trôi qua!
Cô không còn trẻ trung, không còn ngây thơ, không còn vô tri. Năm nay cô hai mươi ba tuổi, gột bỏ tất cả mọi thứ, cô của lúc này, đôi mắt mang theo kinh nghiệm từng trải.
Cố Tích Niên đã từng là Cố Tích Niên, nhưng lại không phải là Cố Tích Niên khi xưa đó.
Bốn năm sau.
Trong một sân bay nào đó của Trung Quốc xuất hiện một cặp mẹ con chói mắt.
Người phụ nữ dáng người cao gầy, có lồi có lõm, da thịt trắng trẻo như tơ lụa xinh đẹp, trên người mặt váy lộ ra khí chất cao nhã. Đôi giày cao gót tăng thêm mấy centimet khiến hai chân thon dài càng trở dên hấp dẫn ánh nhìn. Ngước lên trước, cái eo thon nhỏ buộc một cái dây nịt thạch anh, lỏng lẻo rũ xuống giữa hông. Quả thật xinh đẹp không sao kể xiết, ánh mắt từ từ hướng lên, xương quai xanh đẹp đẽ thật sự quyến rũ! Mái tóc đen dài xõa xuống như thác, đến tận phần thắt lưng, đuôi tóc ngay ngắn thẳng hàng. Tóc mái cắt ngang trán tthoatj nhìn rất có khí chất của người đẹp phương Đông, và lỳ quái là khuôn mặt của cô mang theo một cảm giác phong tình như người nước ngoài, đôi khi lơ đãng nhìn cực kỳ giống con lai.
Đôi đồng tử màu đen, lắp lánh như một viên kim cương đen, rất hẹp dài, nhẹ nhàng nhíu lại, mang theo vài phần lạnh lùng lãnh ngạo. Lông mi của cô rất dài, càng có thêm vẻ đẹp không sao kể xiết. Sống mũi cao thẳng, xinh xắn tinh xảo, bờ môi đầy đặn còn hiện ra màu hồng đào khiến người ta không kìm được mà muốn nhào đến nếm thử hương vị hồng phấn kia.