Dưới lầu.
“Tích Niên, cậu sao vậy? Tại sao lại chật vật thế này?” Trương Cảnh Nhi sợ hãi trước dáng vẻ của Cố Tích Niên.
Đầu tóc cô rối bời, quần áo không chỉnh tề, hốc mắt đầy tơ máu.
Cố Tích Niên tóm lấy tay Trương Cảnh Nhi: “Đi, Cảnh Nhi, chúng ta đi thôi.”
Cô không kiêng dè bất cứ thứ gì, chỉ kéo lấy tay Cảnh Nhi chạy ra khỏi phòng khách, xuyên qua khoảng sân, chạy mãi, chạy mãi, chỉ muốn rời khỏi căn nhà kia.
“Tích Niên, rốt cuộc là làm sao vậy? Ngài Hạ Ngôn không đồng ý để tớ ở lại sao? Không sao đâu, tớ nghĩ cách đến chỗ khác là được.”
“Cảnh Nhi, ngoại trừ tớ, cậu cũng đâu còn chỗ nào khác để đi.
Cậu trốn nhà, tớ cũng cùng cậu trốn nhà, cậu lưu lạc đầu đường xó chợ, tớ cũng sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ với cậu.” Tôn nghiêm thì có là gì chứ? Mặc dù tôn nghiêm không thể xem như cơm để ăn được, nhưng có thể tổn thương trái tim của một con người.
Cô bị anh sỉ nhục như thế, cô không biết mình còn chút can đảm nào để tiếp tục bị anh chà đạp hay không nữa.
Hai người bọn họ cứ lang thang trên đường, còn may là có một người bạn đồng hành, sẽ không đến mức quá buồn tẻ.
Mắt thấy sắc trời ngày một đen đi, đến cả một nơi dừng chân các cô cũng không tìm ra được, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi ở trong một công viên.
Không còn thấy bóng dáng mặt trời đâu nữa, mặt trăng chầm chậm treo lên cao, chìm trong bóng đêm yên tĩnh.
Lúc này người làm nhà Hạ Ngôn đã chuẩn bị xong cơm tối từ lâu.
Kể từ lúc Cố Tịch Niên chạy đi, Hạ Ngôn chưa từng rời khỏi thư phòng, đến tận giờ cơm mới xuống tầng.
Anh đi thẳng đến phòng bếp, đôi mắt màu xanh dương nhìn quanh.
“Cô ta đâu rồi?”
“Thưa cậu chủ, mợ chủ đã dẫn theo bạn của cô ấy rời đi rồi.”
“Tới giờ vẫn chưa về?”
“Đúng ạ.”
Hạ Ngôn ngồi xuống cạnh bàn ăn, không hề động đến thức ăn.
Đợi một lúc lâu sau thì anh vỗ bàn đứng dậy, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo, khiến những cô người làm xung quanh đều sợ hãi cúi đầu thật thấp.
“Tất cả đi tìm, đưa cô ta về đây cho tôi!” Anh ra lệnh, người phụ nữ này, thà bỏ nhà đi cũng không muốn chịu xin anh? Cũng bướng bỉnh lắm đấy!
“Vâng!” Nhóm nữ người làm cung kính khom lưng.
Càng ngày càng tối, càng ngày càng muộn, ở trong công viên.
“Hắt xì!”
“Tích Niên, cậu vẫn ổn chứ? Có phải bị lạnh quá rồi không?” Trương Cảnh Nhi vội vàng dùng tay ôm lấy cô.
“Không sao, không lạnh lắm.” Cố Tích Niên hít mũi, không còn nhà để về không nói, lúc rời đi cô cũng không mang tiền theo, bây giờ người không một cắc, xem ra đêm nay cũng chỉ có thể tạm thời ngủ lại đây một đêm rồi.
“Tích Niên, tớ thật có lỗi với cậu, là tớ liên lụy đến cậu.
Cậu với ngài Hạ Ngôn đang hạnh phúc như thế, không ngờ lại vì tớ mà hai người cãi nhau.”
“Cảnh Nhi, cậu đừng tự trách mình, không liên quan gì đến cậu hết.” Cô đã hoàn thành yêu cầu của Hạ Ngôn, chỉ là sự sỉ nhục như thế khiến cô không thể chịu được.
“Lách tách lách tách.” Đột nhiên giọt mưa nặng hạt rơi xuống từ bầu trời, ban đầu chỉ là mưa rả rích nhưng rất nhanh sau đó đã biến thành cơn mưa rào tầm tã.
Trong công viên gần như không thể tìm được nơi tránh mưa, hai người bỗng chốc bị nước mưa xối cho ướt sũng.
Hai người họ bối rối chạy đi dưới cơn mưa to nhưng vẫn không tìm thấy nơi để tránh mưa.
“Tích Niên… Tớ… Đi không nổi nữa rồi.” Trương Cảnh Nhi dừng bước, thở hồng hộc, đầu óc choáng váng ngã khuỵu.
“Cảnh Nhi! Cảnh Nhi!” Cố Tích Niên ngồi xuống, vội đỡ lấy cơ thể Trương Cảnh Nhi đã ngất xỉu, lớn tiếng gọi to nhưng không thể nào gọi cô ta tỉnh lại.
“Cảnh Nhi, cậu đừng làm tớ sợ, Cảnh Nhi!”
Sợ hãi và lo lắng đến mức khóc to, khóc rất lâu rất lâu.
Cô cố sức đỡ Trương Cảnh Nhi nằm lên lưng mình, kéo lấy cơ thể cô ta dưới trận mưa to tiến về phía trước.
Chưa đi được bao xa, cơ thể Trương Cảnh Nhi đột nhiên trượt xuống, cô ta nằm sóng soài trên đất: “Cảnh Nhi!” Cố Tích Niên vội vàng bò về phía Trương Cảnh Nhi.
Lúc này, một người bước đến từ phía xa xa, sau đó dừng lại trước mặt cô.
Giày da? Là ai? Đàn ông?
“Đúng là thảm hại!” Giọng nói trầm thấp truyền vào tai.
Cố Tích Niên chậm rãi ngẩng đầu.
Bên dưới chiếc ô đen, có thể loáng thoáng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh: “Hạ Ngôn, Ngôn…”
Hạ Ngôn ngồi xổm xuống, chế giễu cô: “Thân là mợ chủ của Hạ Ngôn, vậy mà lại khiến bản thân thê thảm thành ra như thế.
Hừ, Tích Niên, cô chẳng làm được việc gì cả.”
“Ha ha ha, thê thảm? Bây giờ tôi thê thảm? Hay là khi bị anh đưa đến chỗ đấu giá thê thảm hơn? Những điều này không phải do chính anh ban tặng hay sao? Anh còn ở đây chế giễu tôi?”
“Nói gì đấy? Tôi đích thân đến đón cô về nhà.”
“Nhà? Ha ha ha, nhà đó, có về hay không thì có ý nghĩa gì chứ? Hạ Ngôn anh còn thiếu một người như tôi sao?” Cố Tích Niên nằm rạp trên mặt đất, cười tự giễu, mặc kệ nước mưa xối xuống, đã không biết trên mặt cô là nước mắt hay là nước mưa.
“Có ý nghĩa hay không không quan trọng, thiếu hay thiếu cô hay không cũng không quan trọng.
Nếu đã là vợ tôi thì nên ngoan ngoãn với tôi một chút.” Một tay Hạ Ngôn cầm ô, tay còn lại đỡ lấy cô dựa vào bả vai, quay đầu nói với nữ người làm phía sau: “Đưa người ngất xỉu cùng về.”
Nghe thấy câu này, Cố Tích Niên vốn còn đang muốn giãy dụa lập tức bình tĩnh lại.
Cô cắn môi, bây giờ Cảnh Nhi đang ngất xỉu, cũng không biết sức khỏe ra sao rồi, một mình cô thì càng không biết có thể đưa Cảnh Nhi đến đâu.
Dù cho cô không muốn về nhà, dù cho cô hận Hạ Ngôn, nhưng bây giờ anh ấy lại chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
Cô bị Hạ Ngôn đưa về biệt thự.
Anh khiêng cô lên lầu, mặt không cảm xúc nhét cô vào ghế sô pha, ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi tháo cúc áo của cô ra.
“Anh định làm gì?”
“Thay quần áo cho cô, không nhìn ra à?” Ngón tay của anh kéo lấy quần áo cô.
Hai tay Cố Tích Niên vội vàng ôm lấy người mình: “Tôi, tôi tự làm.”
Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô: “Không cần, buông tay ra.”
“Quần áo trên người tôi, tôi có thể tự thay.” Cô càng ôm lấy chính mình chặt hơn.
“Không được.”
“Tôi không phải trẻ con ba tuổi, không có ý định làm phiền anh giúp tôi.”
“Cô là vợ tôi, tôi giúp cô thay quần áo, đáng nhẽ cô nên vui vẻ đón nhận chứ.”
“Vui vẻ đón nhận? Anh lại muốn nhân lúc này nhục nhã tôi nữa sao? Hắt xì!” Vừa nói xong, cô hắt hơi một cái, vừa lúc cánh tay buông lỏng bị Hạ Ngôn tóm được.
Anh vung tay vài lần đã lột sạch quần áo trên người cô xuống, vứt quần áo đã ướt sũng ném xuống bên cạnh.
Anh lấy quần áo sạch sẽ từ trong tủ quần áo bên cạnh ra, cầm nó tiến về phía ghế sô pha cô đang ngồi.
Cơ thể trần trụi co lại, Tích Niên chỉ có thể cố gắng hết mức có thể để che đi chỗ nhạy cảm: “Anh không được qua đây.”
“Cởi cũng đã cởi rồi, còn sợ tôi nhìn thấy à?”
“Tôi có thể tự mặc quần áo, anh ra ngoài được không?” Cô đè nén sự mất bình tĩnh trong lòng mình xuống, cố gắng hết mức để bản thân bình tĩnh, nói.
Hạ Ngôn đi đến cạnh ghế.
“Anh tránh ra…” Tích Niên nhắm tịt mắt lại, hoảng sợ hét lên.
Quần áo trùm lên người cô, hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh, cô cẩn thận mở ra một con mắt lén nhìn.
Hở? Không có ai hết?
Cô cầm lấy quần áo sạch sẽ lên, cô nhìn quanh một lượt.
Cửa phòng ngủ đã đóng lại, anh ấy đi rồi sao?
Cố Tích Niên không quan tâm đến chuyện đó nữa, mặc quần áo lên vào người, cả người ngã xuống nằm trên ghế sô pha.
Không ngờ anh ta thật sự sẽ ra ngoài, cũng không nhân cơ hội mà làm nhục cô, chẳng lẽ anh bất ngờ bộc phát lòng tốt à? Nói đến đây, sau khi anh sai người hầu đưa Cảnh Nhi về còn sắp xếp người gọi bác sĩ đến.
Cố Tích Niên cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc có nên cảm ơn anh hay không? Ôi, tên đàn ông tính khí thất thường này!.