Lời vừa dứt, Tích Niên đảo mắt, lại dừng trên người Trương Cảnh Nhi: “Nhưng thật đáng tiếc, bị người ta quấy nhiễu rồi.”
Trương Cảnh Nhi không chớp mắt, trợn mắt to, như cọc gỗ đứng ở đó, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi: “Tổng, tổng giám đốc, xin lỗi, quấy rầy rồi. Tôi, tôi, tôi là qua đây hỏi, liên quan đến chuyện lễ kỉ niệm thành lập công ty.” Khi nói, hai tay không nhịn được mà run lên.
Trương Cảnh Nhi vội vã ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu trên mặt đất lên: “Tổng giám đốc, đây là kế hoạch chi tiêu tài chính cho lễ kỷ niệm thành lập công ty.” Cô ta giơ tay ra, cầm tài liệu đưa qua.
Cố Tích Niên cũng từ trên bàn làm việc đứng dậy, sau khi đứng lên, cô thản nhiên chỉnh lại trang phục có chút xộ xệch: “Tổng giám đốc, ngài cứ tiếp tục giải quyết việc công đi, lần sau chúng ta lại tiếp tục…”
“Địa điểm?”
“Đương nhiên là… nhà anh.” Cô khẽ mỉm cười, nói xong liền đạp giày cao gót, ngạo nghễ đi về phía cửa phòng làm việc, lúc đi tới cửa, khi đi ngang qua Trương Cảnh Nhi, cô dừng chân lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn Trương Cảnh Nhi: “Cảnh Nhi, cô cảm thấy anh ấy thực sự quên tôi rồi sao?”
Để lại một nụ cười đắc ý, cô ta và cô hai người hai hướng.
Nếu không có sự phản bội lúc đầu, có lẽ chúng ta vẫn có thể giống chị em. Nếu như không phải cô hết lần này đến lần khác làm tổn thương tình chị em đó, thì hôm nay tôi và cô sẽ không lâm vào bước đường này!
Lời nói của Tích Niên vẫn văng vẳng bên tai Trương Cảnh Nhi. Cô ta nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, môi mím chặt, hận không thể đuổi theo đánh một trận.
“Còn đứng đó làm gì? Không phải cô cầm tài liệu đến sao?” Hạ Ngôn đã quay lại chỗ ghế làm việc, biểu cảm lạnh lùng tựa như tất cả những việc vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bị giọng nói lạnh lùng kéo trở lại thực tại, cô ta lập tức bước nhanh tới, đưa tập tài liệu trên tay cho anh: “Đây là kế hoạch chi tiêu cho lễ kỷ niệm thành lập công ty lần này, nếu có thể như vậy mời tổng giám đốc ký xác nhận.”
Sau khi cầm lấy tập tài liệu, đôi mắt xanh nhanh chóng liếc qua tập tài liệu, thuận tay ký tên lên đó, sau đó ném xuống bàn.
Trương Cảnh Nhi tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc, có phải đưa báo cáo chi phí chi tiết cho thư ký Hồng Anh không? Bộ phận tài chính bọn họ chỉ việc tính toán hạn mức chi tiêu tối đa, sau đó ký tên. Còn những thứ chi tiết thì tổng giám đốc không cần lo lắng, bình thường đều là do tổng thư ký chỉ đạo.
“Chuyện lần này đã giao cho Cố Tích Niên, cô tìm cô ta là được.”
“Hả?” Trương Cảnh Nhi sững sờ, làm thế nào cũng không thể ngờ đến chuyện này, lại còn giao lễ kỷ niệm quan trọng như vậy cho Cố Tichs Niên! Có nhầm lẫn gì không, nếu tính thâm niên thì cô ta chẳng qua chỉ là lính mới thôi.
Bộ phận thư ký.
Cố Tích Niên vừa quay trở lại.
“Này, Cố Tích Niên, xuống dưới lầu mua giúp tôi ly cà phê.”
“Này, Cố Tích Niên, hôm nay đến lượt cô dọn dẹp văn phòng tổng thư ký, nhớ dọn sạch sẽ trước khi ăn trưa.”
“Đúng rồi, máy photocopy ở đằng kia bị hỏng. Có một tài liệu ở đây, cô đi xuống cửa hàng văn phòng phẩm ở đường đối diện photo đi.”
Một đống thứ sai khiến đều đổ lên đầu cô.
Cô không biết đây là thói quen sai khiến của mỗi công ty đối với người mới hay là đám người được gọi là đồng nghiệp kia đã nhìn cô không vừa mắt. Nhưng cho dù là bấy kỳ lý do nào trong hai lý do này, thì nó cũng vô nghĩa trong mắt cô.
Cô cầm cốc nước lên như không nghe thấy, trở lại chỗ ngồi của mình trong phòng làm việc, nhàn nhã uống nước.
“Này, Cố Tích Niên, cô không nghe thấy lời chúng tôi nói sao? Đi mua cà phê!”
“Còn quét dọn văn phòng tổng thư ký nữa!”
“Tài liệu!” Một tập tài liệu lớn đặt trên bàn làm việc của cô.
Tích Niên nhìn mấy người phụ nữ đang đứng trước mặt, tất cả người trong bộ phận có vẻ như đã thương lượng cùng nhau, có người cười trộm, mọi người đều đang đợi trò cười.
“Tại sao tôi phải thay các cô làm những chuyện này?” Cô thản nhiên hỏi.
“Cô là người mới tới, những việc này cô phải làm.”
“Tôi phải làm? Loại chuyện như mua cà phê là việc riêng của cô đúng không?” Tích Niên nói, sau đó liếc mắt quay sang một người khác: “Nếu như tôi không nhầm thì hôm nay người nên dọn dẹp văn phòng tổng thư ký là cô, phải không?” Lại nhìn sang người ôm đống tài liệu đến: “Người đến làm việc, mỗi người đều có phạm vi công việc riêng của mình, nếu vậy thì những tài liệu cần photo này chắc hẳn là công việc của cô, đúng chứ?”
Mỗi một câu nói đều khiến ba người phụ nữ kia cứng họng không nói lên lời.
Nhưng vào lúc này, Tích Niên lại mỉm cười: “Đương nhiên, với tư cách là hậu bối vừa mới đến, tôi cũng nên làm một chút việc cho các tiền bối. Tiền bối dạy dỗ là đúng, vậy nên bây giờ tôi sẽ đi mua cà phê, một lát nữa tôi sẽ dọn dẹp văn phòng, còn tài liệu, tôi sẽ lập tức đi photo. Các tiền bối cứ ngồi đợi nhé, tất cả cứ để tôi lo.”
Nói xong, Tích Niên ôm đống tài liệu quay đầu bước về phía cửa. Vừa mới ra khỏi cửa phòng, nụ cười trên mặt cô lập tức thêm một chút lạnh sống lưng.
Lập tức bộ phận thư ký lại náo nhiệt.
“Haha, còn tưởng rằng là hổ già, không ngờ chẳng qua chỉ là hổ giấy.”
“Ha ha ha ha, đúng vậy, các cô có thấy bộ dạng sợ sệt khi nãy của cô ta không, còn không phải là sợ chúng ta sao.”
“Sau này nếu như cô ta còn dám ngạo mạn, thì sẽ đè chết cô ta! Để cô ta biết tại sao hoàng hôn rực rỡ như vậy, hoa tại sao lại đỏ như vậy!
Mây người phụ nữ sai khiến Tích Niên đều bật cười, ai cũng đắc ý quay trở lại chỗ ngồi của mình, trong bộ phận cũng trở nên vui vẻ hơn.
Chỉ cí một cô gái lúc này lén lút rời khỏi bộ phận, nhanh chân chạy về phía cầu thang máy.
Tích Niên đang ôm hộp giấy đợi thang máy.
“Chị Cố, đợi em với.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Tích Niên quay đầu lại, là một cô gái ăn mặc bình thường, tóc búi cao, Tích Niên nghiêng đầu: “Cô là?”
“Em cũng là người của bộ phận thư ký, em tên là Diệp Thanh.”
“Cô là người của bộ phận thư ký hả?” Tích Niên có chút ngạc nhiên, hạ hộp tài liệu trên tay xuống, nghiêm túc quan sát cô gái này, dáng người không cao không thấp, thân hình không báo không gầy, mặc áo sơ mi vải lanh, quần jean và giày thể thao. Trên mặt không có chút mỹ phẩm nào, vô cùng bình thường. Nếu như đi trên đường đông người, chắc chắn sẽ không bị người ta để ý tới. Vậy mà người này lại là người trong bộ phận thư ký? Bộ phận thư ký rõ ràng toàn là những người trang điểm lòe loẹt, trên người đều sực mùi nước hoa. Hoàn toàn không giống với cô gái tên Diệp Thanh ở trước mặt.
Diệp Thanh gật đầu.
Tích Niên chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, trong bộ phận thư ký còn có một cô gái như vậy sao? Giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Vậy, có chuyện gì sao?”
“Em đến giúp chị.” Diệp Thanh giơ tay ra.
“Giúp tôi? Tại sao?”
“Lúc em mới đến cũng bị bọn họ ức hiếp, một người bị ức hiếp, rất cô đơn. Em đi cùng chị…” Diệp Thanh mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
Nụ cười như vậy, đã rất lâu Tích Niên chưa trông thấy. Trong thế giới săn người này, cô dần dần học được cách giả tạo, học được cách ẩn nấp, người xung quanh, mỗi người đều bao bọc mình trong một lớp vỏ dày, rất lâu rồi cô không trông thấy nụ cười khiến người ta thoải mái như vậy.