“Vâng…” Cố Tiểu Hoại phối hợp gật đầu, mẹ à mẹ, không ai hiểu mẹ hơn con, mẹ nhất định phải che giấu điều gì đó sao? Đôi mắt nhỏ nheo lại, xem ra cậu nên nhờ đám người đại ca giúp điều tra một chút nhỉ? Vấn đề này đang để cân nhắc.
Hai mẹ con đồng thời tính kế lẫn nhau.
Đột nhiên một chiếc xe van xông tới, hất đuôi xe một cái thắng lại trước mặt hai mẹ con.
Tiểu Hoại ngây người: “Woah, mẹ, bọn họ lái xe ngầu quá, chạy lên cả lề đường rồi.”
Tích Niên gật đầu: “Phải rồi, ai nói không phải đâu."
Cửa xe van bị mở ra, đột nhiên bảy tám người đàn ông vác gậy bóng chày sắt nhảy xuống, bọn họ mặc áo thun rộng, có kẻ bận áo sơ mi đen để cổ áo mở toang, lộ ra hình xăm lớn.
Một gã đầu trọc đi phía trước vung cây gậy trong tay đứng ra: “Ôi ôi ôi, người đẹp xinh ghê, đi với bọn anh một chuyến nào.”
“Đại ca, anh xem thằng nhóc đó trông không tệ, bán đi chắc cũng được giá đó, he he.” Một gã mập đứng sau nói.
Cố Tiểu Hoại kéo mép áo của Tích Niên: “Mẹ, bọn họ là xã hội đen hả?”
“Ừ.” Tích Niên gật đầu.
“Vậy bọn họ có súng không?”
“Không biết nữa.” Tích Niên lắc đầu.
“Vâng, vậy bọn họ đến đánh chúng ta sao? Hay là muốn bán chúng ta đi với một cái giá hời, con đáng bao nhiêu tiền nhỉ?” Hai mắt của Cố Tiểu Hoại lập tức biến thành hình đồng tiền, dáng vẻ một tay buôn tiền.
Tích Niên liếc con trai một cái: “Yên tâm, con không đáng giá bao nhiêu đâu.”
Tiểu Hoại trề môi.
Nhìn thấy hai mẹ con này vậy mà vẫn có thể nhàn nhã nói chuyện, đầu của gã đầu trọc xuất hiện vài vạch đen, khoé miệng không ngừng co giựt: “Ê, hai đứa tụi bây biết tao là ai không?”
“Chú đầu trọc, chú là ai?” Cố Tiểu Hoại chớp mắt, không nhịn được muốn hỏi một câu, rốt cuộc con đáng giá bao nhiêu? Đợi đến một ngày nào đó cùng đường mạt lộ, cũng biết giá mà đi bán thân!
Gã đầu trọc tức đến đầu sắp bóc khói, xắn tay áo lên: “Nhìn thấy chưa? Ông đây trái thanh long, phải bạch hổ! Ở giữa có chu tước, sau lưng có huyền vũ!”
“Thấy rồi, vậy rốt cuộc chú là ai? Quảng cáo xăm mình hả? Nhưng con mới bốn tuổi à, con không được xăm mình. Mấy chú đi tìm người khác đi nhé.” Cố Tiểu Hoại vô tội nói.
Gã đầu trọc suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Ông đây là anh Quang của con đường này!”
“Anh Quang? Là bởi vì chú trọc đầu sao? Cố Tiểu Hoại gãi đầu nói, thắc mắc hỏi.
“Hự…” Gã đầu trọc đã hộc máu rồi, không nhịn được muốn xông lên bóp chết thằng nhóc trước mặt này: “Hừ, lát nữa tụi bây sẽ được nếm mùi thôi.”
Cố Tiểu Hoại lè lưỡi.
Cố Tích Niên bước lên trước một bước, đẩy con trai ra sau lưng: “Ai phái các người tới?”
“Mày mặc kệ ai phái bọn tao tới! Hôm nay phải xử đẹp tụi bây! Tốt nhất nghe lời một chút cho tao, bằng không lát nữa mày khóc bố gọi bà nội đó.”
Ánh mắt Tích Niên trở nên lạnh lùng, vô cùng bình thản, trước mặt là bảy tám tên cao to như hổ, gần như không nhúc nhích gì, lạnh lùng nói: “Vật tôi đoán nhé, có phải là…phụ nữ không?”
Gã đầu trọc ngây ra, trên trán đổ mồ hôi.
Cô tiếp tục nói: “Lẽ nào người phụ nữ đó, họ Trương sao?”
Khoé miệng gã đầu trọc co giật, sau đó bực bội quát lên: “Ai phái bọn tao đến không quan trọng, quan trọng là, mày tiêu rồi!”
Tích Niên bình thản cười: “Đúng thế, ai phái anh đến đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là…” Khoé miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Tiểu Hoại đứng sau lưng rùng mình một cái, ôi ôi ôi, mẹ nổi giận rồi? Cậu vẫn nên nhanh chóng núp sang một bên, bằng không lát nữa đánh nhau sẽ bị liên luỵ mất.
Nghĩ rồi, cậu bé bèn chạy ton ton đến bãi cỏ bên cạnh đứng.
Thấy con trai trốn xong rồi, Tích Niên vỗ lên cổ tay, liếc nhìn đám người trước mặt: “Ai lên trước?” Tuỳ ý nói.
Gã đầu trọc và đám đàn em của gã đều có chút ngây người, tình huống gì đây? Sao người phụ nữ này không những không sợ mà còn ra vẻ muốn ra tay với bọn họ, còn nói chắc ăn như vậy?”
Tích Niên xoay xoay cổ: “Nếu như mấy người không quyết định được, thì cùng lên đi!”
Nói thì chậm làm thì nhanh, cô xông lên phía trước một bước, cơ thể lách qua, dùng tư thế bay nhanh như sắm chớp bên tai xông vào giữa bọn chúng.
Đôi chân dài quét qua một cái, trực tiếp đá bay một tên.
Tay mạnh mẽ xách hai tên lên, hai tay trái một tên phải một tên, túm lấy hai tên đó đập mạnh vào nhau!
Chờ đến khi đánh bại ba tên trong chớp mắt, đám người này mới có phản ứng muốn đánh trả, lượm gậy bóng chày sắt lên vung về phía Tích Niên, cũng vào lúc này, chỉ thấy cô lách người qua, đến bên cạnh tên đó, tay giống như móng vuốt chim ưng, chụp lấy, lách người, nhẹ nhàng tránh được gậy bóng chày.
Tích Niên khẽ mỉm cười, một tay cầm gậy bóng chày, vung một cái thật mạnh vào eo của tên đó.
“A!” Chỉ nghe một tiếng quỷ khóc sói gào, tên đó bay ra.
Cục diện đã đổi, cô giống như nữ hoàng bất bại đứng vững giữa bọn chúng, gậy bóng chày trong tay vung lên một đường hoa lệ, giống như chơi xoay bút vậy, quăng ra trước mặt..
Đánh thẳng vào ngực một tên!
“Hự!” Tên bị đến phun ra một ngụm nước bọt.
Mắt thấy tình hình bất ổn, gã trọc đầu cầm đầu cũng hoảng rồi, cứ lùi ra sau, mẹ nó, sao con nhỏ này lại lợi hại như vậy? Học Taekwondo sao! Làm sao đây? Tiếp tục thế này sẽ tiêu hết cả lũ mất.
Ánh mắt gã đầu trọc sắt lại, nhìn sang Tiểu Hoại, trong mắt lướt qua một ánh nhìn xảo trá, gã bước nhanh về phía Cố Tiểu Hoại.
Tiểu Hoại vốn đang nhàn rỗi xem đánh nhau rùng mình một cái: “Mẹ, bên này!” Sự nhạy bén nho nhỏ của cậu, cũng trở nên cảnh giác. Nhất định sẽ bị chú đầu trọc này bắt đi uy hiếp mẹ, phải nhanh chạy thôi.
Thân hình nhỏ vừa đứng dậy muốn chạy…
Gã đầu trọc vừa thấy, bèn bước nhanh hơn.
Một người đuổi, một người chạy.
Tích Niên quay đầu sang, chau mày: “Muốn chết ư, muốn đụng vào con trai tao?” Một cơn giận đột ngột dâng trào, cô lập tức xông qua.
Gã đầu trọc thấy tình thế bất ổn, trong lúc cấp bách, trực tiếp vung cây gậy bóng chày sắt về phía Tiểu Hoại.
Tích Niên vốn dĩ định trực tiếp giải quyết gã đầu trọc, không thể không lập tức chuyển hướng sang con trai mình, lúc cây gậy bóng chày sắp bay tới đập vào Tiểu Hoại.
Tích Niên đưa người đỡ lấy gậy bóng chày.
Thấy tình hình càng lúc càng bất ổn, gã đầu trọc sờ lên eo, móc ra một nắm bột màu trắng, vứt mạnh về phía Tích Niên…!
“Tiểu Hoại đừng thở!” Cô vội vàng nhắc nhở con trai, vì vậy mà hít phải một ngụm bột trắng.
Gã đầu trọc chớp thời cơ bèn chạy về phía chiếc xe Van.
Tích Niên một tay bịt mũi, khuỵ xuống nhặt một nắm đá dưới đất lên, ném vút qua, thoáng chốc, nắm đá giống như vũ khí vậy.
Đập lên người gã đầu trọc đang định lên xe.
“A! a! a!” Toàn bộ nắm đá đều đánh trúng, cả người gã đầu trọc đổ xuống đất.
Trương Cảnh Nhi trốn ở góc đường nhìn thấy tất cả tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài luôn, cô ta trừng lớn mắt, thật sự không dám tin vào cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Sao có thể như vậy? Người mà cô ta thuê là tên du côn nổi tiếng trong giang hồ mà! Sao lại có thể dễ dàng bị Cố Tích Niên giải quyết như vậy?
Vả lại, vả lại, người đó thật sự là Cố Tích Niên sao? Thật sự là Cố Tích Niên tay trói gà không chặt mà cô ta từng quen biết sao?