Sau khi người rời khỏi, Cố Tích Niên đóng cửa phòng bệnh rồi đi về phía Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hạ Ngôn ngồi dựa người bên giường: “Lúc nãy không phải cô đã thấy rõ rồi sao? Còn cần phải hỏi tôi ư? Ha… đương nhiên là chuyện nam nữ nên làm rồi.”
Khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.
“Anh! Hạ Ngôn, tôi đã gả cho anh, tốt xấu gì anh cũng là người đàn ông đã có gia đình.
Mới có vài hôm mà anh đã ngoại tình rồi sao? Hơn nữa, đối phương lại là bạn tốt của tôi, sao anh có thể làm chuyện này với chị em của tôi chứ? Anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
Cô đã không kìm được lửa giận trong lòng nên buột miệng mắng anh té tát.
“Người chị em không biết xấu hổ, không phải thú vị lắm sao? Ha, cô như vậy, chị em của cô cũng thế.
Có muốn ba người chúng ta chơi chung không?” Anh cười tuỳ ý.
Hai tay cô siết chặt, cô bước dài tới trước: “Hạ Ngôn, anh biến thái, tại sao anh có thể như vậy chứ? Trương Cảnh Nhi là chị em tốt của tôi đó.”
Hạ Ngôn đưa tay túm lấy cổ áo của Cố Tích Niên, kéo mạnh rồi trực tiếp ấn cô xuống giường.
Anh lật người đè lên người cô:
“Chuyện nên làm còn chưa làm xong thì cô ta đã đi rồi, vậy thì cô tới thay đi.”
“Anh không phải người! Anh có còn nhân tính, đạo đức không thế?”
Cô điên cuồng đấm vào ngực anh.
Hạ Ngôn dừng động tác xoa bóp rồi cười mỉa: “Đạo đức? Loại phụ nữ như cô cũng có tư cách nói đạo đức với tôi ư?”
“Tại sao lại không?”
“Ha, lúc cô gả sang đây, cô còn là gái trinh sao? Ở bên ngoài lên tiếng nói là hoa khôi trong trắng, thật là nực cười.
Rõ ràng không biết đã nằm trên giường với bao nhiêu đàn ông rồi.”
“Tôi… tôi không có làm bừa.”
“Không có? Đừng nói là chính nó tự rách nha.” Anh cười nhạo.
Cố Tích Niên đơ người ra một lúc.
Lần đầu tiên của cô là bị người đàn ông lạ mặt cưỡng bức trên du thuyền, nhưng nói ra thì ai tin cơ chứ?
Hạ Ngôn cười rồi hỏi tiếp: “Sao vậy? Cô không còn gì để nói phải không? Hừ? Cơ thể dơ bẩn như cô chỉ đáng bị chà đạp.”
“Tôi… không phải như anh nghĩ đâu.”
“Vậy thì thế nào?”
“Lần đầu tiên của tôi là vì…”
“Vì cái gì?”
“Vì…” Cô cắn răng, ngay cả tên cô cũng không biết.
Cô không biết mình còn có thể nói được gì đây, hình như nói ra cũng giống như đang gạt người khác vậy.
Hạ Ngôn cười nhẹ vài tiếng, ngón tay lướt qua eo cô, từ từ sờ vào đùi cô: “Để tôi nói cho cô biết vậy, vì cơ thể này của cô không chịu được cô đơn vậy nên nóng lòng muốn ra ngoài tìm đàn ông.”
“Hạ Ngôn, anh sỉ nhục tôi, còn anh thì sao? Ra tay với chị em tốt của tôi, cơ bản cũng là hành vi cầm thú mà thôi.” Cô phẫn nộ lên tiếng.
“Ha ha ha ha… Cô xác nhận là tôi ra tay với chị em tốt của cô ư? Hay là người chị em tốt của cô chủ động quyến rũ tôi đây? Hừ!” Anh cười khẩy.
“Loại động vật thú tính như anh còn cần tôi phải xác nhận hay sao?” Nói xong, tay của Cố Tích Niên chủ động bám lên người của Hạ Ngôn và vuốt ve khắp cơ thể anh.
Đôi mắt màu xanh dương chợt lóe lên một tia sắc bén: “Lúc nãy ở bên ngoài nhìn nên bây giờ cơ thể đói khát khó chịu rồi phải không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Tay của Cố Tích Niên rút khỏi người anh, trên tay có thêm ví tiền, rõ ràng là cô moi được từ trên người anh.
Cầm lấy ví tiền, cô trở người leo xuống khỏi người anh.
“Sao vậy, cô định cầm tiền ra ngoài công khai tìm đàn ông sao?”
Hạ Ngôn cười mỉa và nói.
“Nếu anh nghĩ như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.
Chỗ tiền này, tôi mượn trước, sau này sẽ trả lại anh sau.”
Cô nhảy xuống giường và đi thẳng ra ngoài.
Đi dọc hành lang bệnh viện, cô tìm thấy Trương Cảnh Nhi.
“Cảnh Nhi.”
Trương Cảnh Nhi nhìn thấy cô thì định quay người rời khỏi.
“Cảnh Nhi, cậu muốn đi đâu vậy? Cậu còn có thể đi đâu đây?”
Trương Cảnh Nhi quay người, tỏ vẻ đáng thương nhìn Cố Tích Niên: “Tích Niên, xin lỗi, tớ không muốn để cậu nhìn thấy.
Tớ thật sự không biết nên giải thích với cậu thế nào.”
“Giải thích? Cậu cần phải giải thích chuyện gì?”
“Đúng vậy.
Anh Hạ Ngôn, anh ấy… anh ấy… cưỡng hiếp tớ.
Tớ cũng sợ phá hoại quan hệ của hai vợ chồng cậu cho nên mới muốn giấu.
Tớ thật sự không biết tại sao lại đến mức này.
Tớ biết anh Hạ Ngôn có tiền, có quyền vậy nên cơ bản tớ không dám chống lại ý của anh ấy.
Tích Niên, tớ thật sự không biết phải làm sao.
Tớ cũng không dám nói với cậu.
Hu...! hu…”
Trương Cảnh Nhi nói xong thì ngồi xổm xuống khóc.
Cố Tích Niên cúi người đỡ cô ta dậy: “Cảnh Nhi, cậu đừng khóc nữa.
Cậu là chị em tốt của tớ, đương nhiên tớ tin cậu rồi.”
“Thật sao, có thật không?”
“Ừm.” Tích Niên gật đầu, khoé miệng luôn nở nụ cười.
“Vậy anh Hạ Ngôn… anh ấy… anh ấy…”
“Anh ấy nhờ tớ đưa tiền cho cậu, để cậu ra ngoài tìm khách sạn đàng hoàng mà ở.
Đây coi như là thù lao cho nụ hôn buổi sáng.”
Tích Niên móc ví tiền của Hạ Ngôn ra và lấy một ít tiền đưa cho Trương Cảnh Nhi.
“Tích Niên, cậu… cậu… chuyện buổi sáng…”
“Tớ đã nhìn thấy rồi.” Cô mỉm cười, khựng lại một lúc rồi gương mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô nói gay gắt:
“Cảnh Nhi, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, trước giờ cậu không mắc chứng sợ máu.
Hạ Ngôn không phải người tốt.
Cho dù cậu và anh ấy thật sự phát sinh quan hệ, cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”
Cô còn nhớ y tá nói, Cảnh Nhi sợ máu nên ngất và nghỉ ngơi trong phòng bệnh, rõ ràng đây là tự bịa ra để được ở riêng mà thôi.
Cô không muốn tin thì sự thật cũng không có cách nào thay đổi.
“Tích Niên, cậu tin tớ đi.
Sao tớ có thể dụ dỗ chồng cậu được? Cậu cảm thấy tớ là loại người đó sao?”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa.
Chúng ta cần phải bình tĩnh lại.” Cô quay người, đi tới đầu bên kia của hành lang.
Khi quay lại thì nước mắt cô đã không nhịn được mà chảy xuống.
Cô không muốn trốn tránh hiện thực.
Cảnh Nhi vốn đã có ý, Hạ Ngôn chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Trương Cảnh Nhi nhìn bóng lưng của Cố Tích Niên, bàn tay siết chặt tờ tiền: Thù lao ư? Cô ta tốn công tốn sức chỉ đổi lại được bấy nhiêu thù lao thôi sao? Tích Niên… số mệnh đúng là quá thiên vị cô rồi.
Nếu tình chị em của chúng ta đã đi tới nước này, vậy thì cũng đừng trách tôi vô tình.
Nghĩ vậy, cô ta lấy điện thoại ra và gọi vào một dãy số: “Alo, Thừa Quang hả? Tôi có chuyện gấp muốn nói với anh… chuyện liên quan đến Tích Niên.”
Bên ngoài bệnh viện, Cố Tích Niên và Hạ Ngôn ngồi ở trong xe.
Cô trả ví tiền lại cho anh.
“Chị em tốt của cô đâu? Không đi chung hả?” Anh nói với giọng mỉa mai.
Đôi mắt màu xanh dương chứa đầy sự chế nhạo dành cho cô.
Anh cười mỉa, không thể phủ nhận người phụ nữ này khá là thông minh.
Cô không gây rối chút nào, còn xử lý êm xuôi mọi chuyện.
Nếu cô không phải loại người phụ nữ đó… nếu như không phải….