“Quản lý Vương!” Diệp Thanh kinh ngạc nhìn nước hắt lên người Tích Niên.
Toàn bộ gương mặt Tích Niên đều dính đầy nước màu hồng tím, theo gò má chảy xuống, sau đó từng giọt rơi xuống trên quần áo của cô.
Cổ và xương quai xanh cũng dính rượu vang, quần áo của cô cũng bị nhuộm thành màu rượu vang đỏ. Tích Niên nhắm mắt lại, mở ra một chút, từ từ rơi xuống người trước mặt.
Trong tay Trương Cảnh Nhi cầm ly rượu vang trống không, ly bên cạnh còn lưu lại mấy giọt rượu vang, ánh mắt xinh đẹp của cô ta nhìn Cố Tích Niên. Đúng lúc này, cảnh tượng này nhanh chóng thu hút ánh mắt người khác.
“Này, cô xem bên kia xảy ra chuyện gì thế? Là quản lý Trương của phòng tài vụ sao?”
“Hai hoa khôi tranh giành tình yêu, thật sự không ngờ quản lý Trương của chúng ta nhỏ nhen như thế.”
Tiếng bàn tán vang lên bốn phía, cổ tay Trương Cảnh Nhi khẽ run lên, ánh mắt cũng loé lên một thần thái khác, chỉ nghe thấy tiếng loảng xỏng, chiếc ly trong tay rơi xuống đất.
“Ôi Tích Niên, cô không sao chứ?” Cô ta lập tức ân cần tiến đến bên cạnh Cố Tích Niên.
Đây là mặt trời mọc ở đằng tây sao? Hay mọc từ phía bắc? Tích Niên hơi hé mắt, trên chân mày còn có một vệt rượu đỏ màu tím: “Cô cảm thấy tôi có sao không?”
“Xin lỗi, ban đầu tôi định hắt đám phụ nữ gây phiền phức với cô, không ngờ cô lại đẩy bọn họ ra, thế nên lại hắt lên người cô!” Trương Cảnh Nhi vô tội nói, trong mắt loé lên vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Phải không?” Tích Niên thản nhiên nói một câu, cô tình nguyện tin tưởng heo cũng không dám tin cái miệng nào của Trương Cảnh Nhi.
“Đương nhiên rồi, chúng ta là chị em tốt nhiều năm, sao tôi lại hắt cô chứ?” Trương Cảnh Nhi vô tộim nói, vội vàng lấy ra một tờ khăn giấy, muốn thay Tích Niên lau rượu vang trên mặt.
Tích Niên nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang đưa tới của cô: “Không cần, cảm ơn.”
“Vậy, lau mặt là chuyện nhỏ, quần áo cô đang mặt phải làm thế nào đây? Cũng dính rượu vang rồi.” Trương Cảnh Nhi khổ sở nhìn phần rượu đính trên người Cố Tích Niên. Trong lúc lơ đãng ánh mắt hiện lên vẻ vui vẻ, chỉ mong Cố Tích Niên bởi vì chuyện này mà ảo não rời khỏi nơi tổ chức lễ kỉ niệm.
Diệp Thanh đứng bên cạnh cũng lập tức nói: “Tích Niên, không phải lúc bố trí buổi lễ kỉ chúng ta có chuẩn bị phòng thay quần áo sao, còn chuẩn bị cả quần áo phòng hờ. Chị lên tìm một bộ quần áo để thay đi.”
“Cũng được.” Tịch Niên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trương Cảnh Nhi, đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng dính vào tai cô ta nhỏ giọng nói: “Cuối cùng lại khiến cô thất vọng rồi, đúng là… tiếc.”
Tiếng nói nhỏ chỉ đủ cho Trương Cảnh Nhi nghe được, có thể đủ chọc tức cô ta khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ Cố Tích Niên này, quả nhiên hiểu rõ suy nghĩ của cô ta sao? Đúng là đáng chết!
“Tích Niên!” Trương Cảnh Nhi gọi cô lại.
Cố Tích Niên dừng bước, đưa mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu như muốn nói mấy lời độc ác, tôi nghĩ vẫn nên thôi đi.”
“Cô…”
“Ha…” Cô khinh thường cười khẽ, nghiêng đầu xoay người rời đi, đi về phía phòng thay quần áo.
Diệp Thanh theo sau: “Tích Niên, rốt cuộc chị và quản lý Trương có quan hệ thế nào? Dương nhự hai người rất thân, nhưng dường như quan hệ lại không quá tốt.”
Đây không phải lầnc đầu tiên cô ta cảm nhận được dường như giữa Cố Tích Niên và quản lý Trương có một quá khứ không thể để ai biết.
Cố Tích Niên cười một tiếng: “Đều là chuyện cũ.”
“Vậy chị mau đi thay quần áo đi.”
“Ừ, được.” Tích Niên gật đầu môt cái, dẫm giày cao gót đi lên cầu thang. Cô thật sự không biết kiếp trước Trương Cảnh Nhi là cái gì, lại khiến đôi bên biến thành như thế!
Đẩy cửa phòng thay quần áo ra, cũng may công ty chuẩn bị không ít quần áo phòng hờ, tuỳ tiện lấy ra một chiếc váy hình chữ S ra.
Cởi ra áo bẩn của mình, cô đứng trước tấm kính tranh điểm cỡ lớn, cầm khăn giấy ướt trên bàn, nhẹ nhàng lau đi chút rượu vang còn sót lại, còn có vệt nước bị bắn lên trên đầu, từ xương quai xanh đến cổ khắp nơi đều là rượu vang, đặc biệt có một chỗ ướt bởi vì ban nãy rượu vang dính lên quần áo sau đó lại dính vào da thịt. Đổi một tờ khăn ướt khác, chuẩn bị lau người.
Ngón tay vừa chạm vào cổ.
Tiếng mở cửa “ken két”, là tiếng mở cửa từ đâu tới, không phải từ chỗ cô chứ? Tích Niên phản ứng nhanh chóng cầm quần áo vừa cởi ra che ngực, xoay người cả người tựa vào tấm kính bàn trang điểm, con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm về phía cửa.
Chi thấy tay nắm cửa chậm rãi đi xuống, cô nhớ đã khoá trái cửa rồi, sao cửa vẫn bị mở ra chứ? Cũng là nhân viên làm việc?
Thay đổi suy nghĩ một chút, đây là phòng thay đồ nữ, sẽ không có đàn ông đi vào, nghĩ như thế trong lòng hơi thả lỏng một chút.
Cửa bị đẩy ra một chút.
“Đúng là trùng hợp, cô cũng ở đây.” Tiếng nói lạnh như băng truyền tới, tiếng nói đó mang theo giá rét thấu xương, giống như gió bão lạnh như băng có thể cuốn sạch toàn bộ phòng thay quần áo.
Đây là một tiếng nói giàu mị lực của phái nam, Tích Niên trợn to hai mắt, rất sợ sẽ gặp phải điều gì đó. Hơn nữa… nhìn người thuận tay khép cửa phòng lại. Cô lại càng nắm chặc quần áo trong tay: “Trùng hợp sao? Nơi nay dường như là phòng thay đồ nữ kia mà? Tổng giám đốc Hạ!”
Người đàn ông đứng ở cửa, phần lưng nhẹ nhàng tựa vào cánh cửa đang đóng, một mái tóc màu nâu, dưới ánh đèn màu vàng có chút giống màu đen u tối, con ngươi màu xanh vẫn u ám như thế, là màu sắc của chỗ sâu nhất đại dương, tràn đầy thần bí và nguy hiểm, là sâu không lường được chờ người khác thăm dò. Sống mũi của anh cao vừa đủ, khoé miệng cong lên một độ cong lạnh lùng, trên người cũng tản ra hơi thở của băng, sống động giống như người đàn ông bước ra từ vương quốc băng giá.
Hạ Ngôn nâng tay lên, cầm một tấm biển hiệu cỡ lớn trong tay, trên đó viết mấy chữ “phòng thay đồ nữ”.
“Không có cái này, thế thì nơi này cũng chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi.” Hạ Ngôn vừa nói vừa ném tấm biển trong tay qua một bên.
Tích Niên nhìn tấm biển hình parabol bị ném ra ngoài, ánh mắt toàn là khiếp sợ: “Anh lại tháo biển hiệu trên cửa xuống rồi?”
“Có liên quan gì không?” Lạnh lùng nói, anh sao cũng được vỗ hai tay một cái, chậm rãi đi về phía Cố Tích Niên.
Cô hoàn toàn không còn đường lui, sau lưng ngoại trừ một tấm gương bên ngoài thì còn một cái bàn, hơn nữa trên người cô ngoại trừ đồ lót ra cũng không còn miếng vải nào, chỉ có thể dùng quần áo dơ che kín.
Anh nghiêng đầu một cái: “Cô khẩn trương như thế làm gì?”
“Kính nhờ, Hạ Ngôn, nơi này là phòng thay đồ nữ, anh lại xông thẳng vào, tôi còn chưa kịp mặc quần áo, anh nói xem tôi không khẩn trương mà được sao?” Nếu như biết nhìn tình hình sẽ lập tức đi ra ngoài!
Nhưng Tích Niên tin, bởi vì anh quá hiểu tình hình cho nên mới mở cửa bước vào.
Một tay anh đặt bên hông: “Ồ? Tôi nhớ lúc ở sơn động, không phải cô còn chủ động cởi quần áo, đứng trước mặt tôi sao? Khí thế khi đó đi đâu rồi?”