Tích Niên liếc mắt nhìn Ly Minh ở trên giường, năm năm trôi qua, trên người Ly Minh đã có thêm rất nhiều khí chất đàn ông, nhưng điều không thay đổi chính là tính cách lưu manh của cậu ta.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả Ly Minh thì đó sẽ là điên cuồng và khoa trương.
“Cậu tưởng Đoan Nguyệt không biết cậu theo anh ấy ra ngoài sao?” Tích Niên dựa vào tường.
Ly Minh mở to mắt nhìn ngọn đèn ở phía trên: “Hì hì hì, nhưng tôi định sẽ ở đây một thời gian dài đấy!”
“Ở đây một thời gian dài ư?”
“Không hoan nghênh à?” Ly Minh nhìn Tích Niên.
“Hoan nghênh. Tất nhiên là hoan nghênh.” Tích Niên nở ra một nụ cười gian xảo, quá tốt, quá tuyệt vời, cô đúng là hoan nghênh đến chết mất! Ly Minh đến đây hoàn toàn như chiếc bánh rơi từ trên trời xuống, như vậy thì sau này cô không phải lo lắng con trai không ai chăm sóc, ha ha ha.
Lập tức Ly Minh đang nằm thì ngồi dậy, nhìn Tích Niên: “Cô nhóc thối, cô không phải lại có ý đồ xấu xa gì chứ? Tôi không phải đến làm bảo mẫu cho cô đâu. Cô đừng hòng muốn sau này mỗi ngày tôi trông con cho cô. Tôi không phải Ly Tiêu.”
Gian kế đã bị nhìn thấu!
Trên trán của Tích Niên xẹt qua những vạch đen: “Ly Minh, tôi biết cậu là người tốt nhất, hơn nữa Tiểu Hoại thích cậu như vậy hơn nữa cậu cũng rất thích Tiểu Hoại, cho dù thỉnh thoảng làm bảo mẫu thì có là gì chứ?”
“Có lợi ích gì cho tôi?”
“Cậu muốn lợi ích gì?” Tích Niên nhướng mày, đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn, con trai đâu rồi? Đã nói lâu như vậy, Tiểu Hoại đã đi đâu rồi? Cô lập tức nói: “Đúng rồi, Tiểu Hoại đâu?”
“Bên ngoài…” Ly Minh chỉ vào ban công.
Tích Niên lập tức chạy ra ngoài, đứng ở ban công nhìn xuống khắp nơi ở dưới lầu, nhưng không thấy Tiểu Hoại ở vườn sau bên dưới: “Ở đâu?”
“Trên cây!” Ly Minh bước tới, hai tay chống vào tay vịn ban công, như thể nhìn về nơi phương xa, nhìn về cái cây ở trước mặt không xa.
Tích Niên cũng nhìn theo, không nhìn không sao, vừa nhìn lập tức giật mình, con trai đang nằm trên một thân cây không biết chơi trò gì.
“Tiểu Hoại… Con ở đó làm gì vậy?”
Cố Tiểu Hoại như thể đã nghe thấy tiếng kêu của mẹ, cậu bé cũng quay đầu lại nhìn: “Mẹ ơi, con đang chơi ở đây, không sao đâu, lát nữa con sẽ xuống.”
Tích Niên quay lại liếc nhìn cậu nhóc thối: “Là cậu đã ném Tiểu Hoại lên trên cây đúng không.” Con trai không có đi xuống lầu, nói cách khác, chắc chắn là Ly Minh đã dẫn con trai nhảy xuống lầu, sau đó lại ném Tiểu Hoại lên cành cây.
Ly Minh vuốt tóc: “Là bản thân Tiểu Hoại nói trên cây có tổ chim nên muốn lên đó xem một chút.”
“Cũng chỉ có cậu mới đồng ý loại yêu cầu này của nó, cậu không sợ nó ngã từ trên cây xuống à.” Tích Niên lắc đầu bất lực, mặc dù cô rất vui khi Ly Minh đến đây, như vậy thì có người có thể giúp cô chăm sóc đứa trẻ, nhưng như thế thì quả thực vẫn quá nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó con trai sẽ…
Lúc này, chỉ thấy Cố Tiểu Hoại đang nhúc nhích trên cành cây như con sâu róm, sau đó lại giống như một con gấu nằm sấp, hai tay hai chân bám chặt vào thân cây, trượt từ thân cây xuống giống như trượt cầu trượt.
Sau đó đáp đất an toàn.
Ly Minh nhướng mày: “Nhìn thấy rồi chứ, tôi tin chắc nó sẽ không ngã xuống.”
Tích Niên yếu ớt cúi đầu xuống: “Cậu thắng rồi.”
“Hừm hừm, cũng không nhìn xem từ nhỏ đến lớn ai đã dạy Tiểu Hoại.”
“Vậy thì làm phiền cậu rồi, trong khoảng thời gian này hãy tiếp tục dạy dỗ nó.” Bất cứ khi nào, cô sẽ luôn so sánh con trai mình với những đứa trẻ bình thường. Nhưng lại luôn quên rằng con trai không phải là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường, phạm vi hiểu biết của cậu bé đã vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường từ lâu rồi.
Một lúc sau, Cố Tiểu Hoài mũm mĩm chạy lên lầu: “Đại ca, con nói cho chú biết, có trứng chim trong tổ chim trên cây đó đấy!”
“Vậy sao? Vậy tại sao nhóc không trộm nó xuống?” Ly Minh kích động nói.
“Trộm xuống để làm gì?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Chi Cưu Triền
2. Trùng Sinh Chi Cưu Triền
3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4. Đầu Xuân
=====================================
“Luộc trứng chim để ăn! Quên đi, chú đi trộm nó xuống.” Ly Minh nói, xắn tay áo lên, chuẩn bị nhảy từ ban công lên trên cây.
Cố Tiểu Hoại lập tức ôm lấy đùi của Ly Minh: “Đại ca, đừng mà! Không được! Sau vài ngày nữa trứng chim có thể nở ra chim con.”
Ly Minh dừng lại: “Cũng phải, chim rừng nướng ngon hơn nhiều so với trứng chim luộc. Nhóc, đúng là có tầm nhìn xa.” Vừa nói vừa xoa đầu của Tiểu Hoại.
Cố Tiểu Hoại thở ra một hơi nặng nề, cuối cùng đã giữ lấy mạng của trứng chim, cậu bé cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Tích Niên bất lực nhìn họ, đừng thấy Ly Minh lớn hơn Tiểu Hoại nhiều như vậy, nhưng khi hai người chơi điên cuồng với nhau thì cô nghi ngờ rằng chỉ số IQ hẳn là gần giống nhau.
“Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, bây giờ cũng không còn sớm nữa, hai người chắc đã đói rồi đúng không, tôi đi nấu cơm cho hai người ăn nhé.” Tích Niên nói và làm ra một dáng vẻ chuẩn bị dốc sức liều một phen.
Khi câu nói này vừa dứt thì Cố Tiểu Hoại và Ly Minh đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Hoại kéo tay áo của Ly Minh: “Đại ca, chú đói không?”
Ly Minh lắc đầu: “Không đói.”
“Thật tuyệt, đại ca, chú mới đến nơi, để con dẫn chú ra ngoài chơi nhé.”
“Được đấy, thật tuyệt, Tiểu Hoại, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Dứt lời, Ly Minh bế Cố Tiểu Hoại lên, nhanh chân bước ra khỏi phòng giống như chạy trốn vậy.
“Đại ca, chú có mang theo tiền không?”
“Không có, lát nữa chú sẽ đi cướp một ít cho nhóc, tiền cho một bữa tối vẫn có thể cướp về được.” Ly Minh hung hăng nói.
“Hai người, trở về đây cho tôi!” Cố Tích Niên phát ra tiếng gầm của sư tử Hà Đông, sau đó nhanh chân lao ra ngoài chặn ở trước mặt hai người: “Cậu tưởng tôi không biết hai người đang nghĩ gì sao? Nếu muốn ra ngoài đi dạo, được, đợi ăn tối xong thì hai người muốn đi dạo như thế nào tùy thích.”
“Mẹ à…” Tiểu Hoại đáng thương nhìn Cố Tích Niên. Biết rằng sớm muộn gì cũng không thoát được, ôi, dù sao cũng là mẹ của mình, cả đời này cũng chỉ đành tạm thời cố ăn như vậy trước.
“Cô nhóc thối, vì cô đã cố chấp như vậy nên tôi sẽ không nói gì nữa, nhớ bỏ chút thuốc chống tiêu chảy vào.” Ly Minh lắc đầu bất lực. Việc đã đến nước này cũng chỉ đành tạm thời chịu đựng trước.
“Hai người!” Tích Niên nghẹn ngào: “Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho cậu có cách nhìn khác về tài nấu nướng của tôi!”
Một ngày nào đó, không biết là khi nào… Dẫu sao trong đêm qua, Cố Tiểu Hoại và Ly Minh đã giành nhà vệ sinh cả đêm. Sau một bữa ăn lại có thể thuận lợi giảm bớt vài cân mỡ.
Ngày hôm sau, cô giao Tiểu Hoại cho Ly Minh chăm sóc, cuộc sống của Tích Niên cũng trở nên thoải mái hơn chút.
Một mình ở nhà vừa ăn hạt dưa vừa xem tv. Dù sao hiệp ước hầu gái là trong một tháng, Hạ Ngôn cũng đã nói rằng tháng này cho cô kỳ nghỉ của nhân viên, có nghĩa là cô có thể không cần đến công ty làm việc. Miễn là Hạ Ngôn không gọi đến sai bảo cô thì trên cơ bản, cô là được tự do.
Bật máy tính bên cạnh lên, nhân lúc bây giờ rảnh rỗi, cô có thể tìm xem chuyện liên quan đến chiếc chìa khóa.
Suy nghĩ không bằng hành động, khi cô đang chuẩn bị bắt đầu tìm tung tích của chiếc chìa khóa.
‘Reng reng reng…’ Tiếng chuông điện thoại vang lên.