Trên sợi dây chuyền màu bạc có đính một viên kim cương cổ điển, viên kim cương đó được điêu khắc hết sức tinh xảo, hình dáng cũng rất đặc biệt.
Đây chẳng phải là sợi dây chuyền năm đó sao? Sợi dây chuyền bảo bối của cô ta, hình như là của mẹ cô ta tặng.
Vì vậy cô ta vẫn luôn đeo trên người chưa bao giờ tháo xuống? Sao bây giờ lại tháo xuống và đặt nó ở đây?
“Cô đang làm gì thế ?” Hạ Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, nửa người dưới còn quấn khăn lông màu trắng.
Trương Cảnh Nhi xoay người nhìn về phía anh, mỗi lần gặp, anh đều đẹp trai như thế.
Cô ta nhất thời thất thần, làm rơi sợi dây chuyền xuống đất.
Đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng.
Khi nhìn thấy sợi dây chuyền rơi xuống, anh bước nhanh tới đẩy Trương Cảnh Nhi ra và nhặt nó lên, cẩn thận kiểm tra.
Thấy sợi dây chuyền vẫn còn nguyên, lúc này mới yên tâm.
“Ai cho cô chạm vào thứ này!”
Trương Cảnh Nhi sợ tới mức đờ người: “Chẳng phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi à? Không ngờ anh lại để ý như vậy.”
Đồ vật của Cổ Tích Niên, mấy chữ sau đó, cô ta chưa nói ra khỏi miệng.
“Ra ngoài!” Hạ Ngôn lạnh lùng quát.
“Hạ Ngôn, anh...!Chúng ta vẫn chưa...”
“Đi ra ngoài!”
“Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, sao anh giận dữ như thế?” Chẳng lẽ trong lòng anh thích Cố Tích Niên sao?
“Cút!” Hạ Ngôn gần như gầm lên, trên người anh toát ra khí thế hừng hực đáng sợ như lửa.
Trương Cảnh Nhi nhận ra bầu không khí không thích hợp lắm, lập tức gật đầu giống như trốn chạy, ôm quần áo chạy khỏi phòng ngủ của Hạ Ngôn.
Ra ngoài cửa, cô thở hổn hển.
Thật đáng sợ, lúc nãy dáng vẻ của Hạ Ngôn thật đáng sợ.
Anh ấy thực sự quan tâm tới sợi dây chuyền kia? Cho dù Cổ Tích Niên làm rớt sợi dây chuyền kia, cô ta cũng không nổi giận như vậy.
Nhưng Hạ Ngôn lại...!
Còn tưởng rằng Hạ Ngôn hoàn toàn không thích Cổ Tích Niên, xem ra...!cũng chẳng hề đơn giản thế đầu.
Đêm nay, Trương Cảnh Nhi đành phải ngủ ở phòng khách.
Đêm dài thăm thẳm, Cổ Tích Niên nằm ở trên giường lăn qua lộn lại.
Một đêm không ngủ sẽ suy nghĩ, chẳng biết Hạ Ngôn và chị em tốt của mình có đang làm tình trên giường hay không? Những hình ảnh nhìn thấy sau tấm rèm cử lượn qua lượn lại trong đầu, khiến người ta phiền muộn khó mà an tâm được.
Đến sáng cô mới bắt đầu ngủ, khi thức dậy đã là giữa trưa.
Cô lết cái thân mệt mỏi xuống lầu.
Hả? Trương Cảnh Nhi và Hạ Ngôn đều không ở đây? Lẽ nào tối hôm qua bọn họ chiến đấu hăng quá đến giờ vẫn chưa dậy sao? Nghĩ tới đây, cô có phần khó chịu.
“Bọn họ đâu?”
“Cậu chủ đến công ty, còn cô Trương thì ra ngoài rồi.” Cô người làm đáp.
Ỗ...!Hóa ra là như vậy.
Nhắc tới đây, mấy ngày vừa kết hôn, Hạ Ngôn dường như chưa từng đến công ty.
Cô sắp quên mất người này là tổng giám đốc của một tập đoàn.
Một mình ăn cơm xong, cố định lên lầu về ổ chăn ngủ tiếp, vừa nằm xuống thì...!
"Reng reng reng..."
Điện thoại di động vang lên.
Nhìn thoáng qua là điện thoại của Trương Cảnh Nhi, cô nhất quyết dập máy.
Lúc này, nói không chừng Trương Cảnh Nhi đang ở chung với Hạ Ngôn, cô thực sự không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan tới hai người họ.
Vừa cúp máy thì điện thoại lại vang lên, tiếp tục cúp lại reo tiếp, Tích Niên nhíu mày bắt máy: “Trương Cảnh Nhi, rốt cuộc cô...”
“Tích Niên, cứu, cứu, cứu tôi với ...!Trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng loạn của Trương Cảnh Nhi
Cô có phần nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tớ bị người ta bắt cóc, bố tớ đánh bài thua.
Những người bắt tớ nói rằng muốn giết tớ trả nợ.
Tích Niên, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tớ.
Hu hu..”
“...” Tích Niên im lặng.
“Tích Niên à, tớ biết mình có lỗi với cậu, chuyện lúc trước đều là lỗi của tớ.
Tớ xin cậu, van xin tớ hãy cứu tớ...!Hãy nể tình chị em ngày xưa, cậu giúp tớ, cứu tớ đi.”
“Chị em? Chẳng phải cô từng nói chúng ta không còn là chị em nữa sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi, thật lòng xin lỗi.
Cậu cũng biết nhà tớ nghèo mà, tớ chỉ muốn tìm một người đàn ông có quyền thế để dựa vào, mới bị mê muội tâm trí.
Tích Niên, tớ xin lỗi, cậu mau cứu tớ, mau cứu tớ đi.”
Trong điện thoại, Trương Cảnh Nhi khóc đến tan nát cõi lòng.
Lúc này, điện thoại đột nhiên đổi người nói chuyện, là một giọng đàn ông trầm thấp: “Cổ Tích Niên phải không? Cô là bạn của con nhỏ này à? Tôi nói cho cô biết nếu cô không mang tiền đến đây thì nó chết chắc rồi!”
Cổ Tích Niên nhíu mày: “Các người là ai?”
“Cô không cần biết chúng tôi là ai.
Nếu cô không mang hai trăm ngàn tới, tôi sẽ móc thận con nhỏ này đi bán, mấy thứ nội tạng này cũng đáng giá kha khá!”
"Chờ chút!”
“Hừ, cho cô hai tiếng để mang tiền đến.
Chỉ được đi một mình, nếu như dám dẫn người khác theo thì Trương Cảnh Nhi chết chắc!”
“Bíp, bíp, bíp..”
Điện thoại bị cúp máy.
Cố Tích Niên đặt di động xuống, cô hận Cảnh Nhi nhưng chưa hận đến mức muốn lấy mạng cô ta, chưa ghét đến nỗi thấy cô ta chết mà không cứu.
Coi như là lần cuối, xem như là gửi lời chào tạm biệt với tình nghĩa trong quá khứ..