Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 210: Điên cuồng ngược đãi cùng điên cuồng chịu ngược đãi



Trong phòng khách dưới lầu.

“Hi, cô nhóc họ Cố!” Cung Nhược Hàn vẫy tay với Cố Tích Niên.

Tích Niên nắm tay vịn bước xuống, thực ra cũng nên cám ơn Cung Nhược Hàn đã đến đây, nếu không thì e rằng lần này thực sự khó thoát khỏi nanh vuốt ác ma của Hạ Ngôn: “Ngài Cung. Chào anh.”

“Trang phục hầu gái, không tệ đấy!” Cung Nhược Hàn quan sát Cố Tích Niên, gợi cảm mà không mất đi khí chất vốn có, điều đáng nói hơn là cô mang theo một vẻ quyến rũ bẩm sinh, là do khuôn mặt ửng đỏ đó sao?

“Trên mặt tôi có hoa sao? Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi.” Tích Niên sờ mặt.

“Trên mặt cô không có hoa, chỉ là rất đỏ. Đừng nói với tôi là nóng, hiện giờ cô mặc cũng không nhiều.” Cung Nhược Hàn cười nói.

Tích Niên vô thức liếc nhìn Hạ Ngôn ở bên cạnh, đương nhiên không phải nóng, nhưng không thể nói ra như vậy được: “Ngài Cung, mặt của anh cũng có chút đỏ.”

Cung Nhược Hàn nhún vai, đến gần Cố Tích Niên, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào xương quai xanh của cô: “Không còn cách nào khác, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm như vậy đứng ở trước mặt, có thể không động lòng sao?”

Trong câu nói này mang theo vài phần đùa vui.

“Hàn, đủ rồi.” Cuối cùng Hạ Ngôn cũng lên tiếng.

Cung Nhược Hàn liếc nhìn qua đó: “Xem ra Ngôn đang ghen nhỉ.”

“Chúng ta đang vội, đi thôi!” Hạ Ngôn không nói gì khác, chỉ sải bước ra khỏi phòng khách.

Tích Niên sững sờ, nhìn bóng lưng của anh, đang vội ư? Vào thời gian này, anh không thể nào là đến công ty, hơn nữa, Cung Nhược Hàn cũng ở đây, chắc chắn không phải là đến công ty, vậy đi làm gì thế?

Cung Nhược Hàn ôm lấy vai của Tích Niên: “Đi thôi, cô nhóc họ Cố.”

“Đi làm gì vậy?” Tích Niên nghi ngờ nhìn Cung Nhược Hàn.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp liếc nhìn: “Hiện giờ cô là hầu gái của Ngôn mà, Ngôn không có nói cho cô biết hôm nay đi làm gì sao?”

“Không.”

“Vậy thì cô sẽ biết khi đến nơi thôi.” Cung Nhược Hàn cười.

“Ồ…” Tích Niên đi theo, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, sao anh biết tôi hiện giờ là hầu gái của anh ta.”

Cung Nhược Hàn dửng dưng nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì giải thưởng bí ẩn của Tổng giám đốc vào buổi lễ hôm đó chính là có liên quan đến chuyện hầu gái đúng không!”



Nghe vậy, Cố Tích Niên lập tức đẩy Cung Nhược Hàn ra: “Anh đã biết từ trước sao? Vậy sao anh không nhắc tôi?”

“Tôi cũng là đoán thôi.” Anh ta cười thản nhiên.

“Nếu anh nói với tôi sớm hơn về sự suy đoán này của anh thì cho dù tôi có bị đánh gãy chân, tôi cũng sẽ không bước lên sân khấu của buổi lễ!” Cô sắp hối hận đến phát điên, một sai lầm để lại mối hận mãi mãi.

“Ngay cả khi cô bị gãy chân thì cũng sẽ có người kéo cô lên đó.”

“Tôi không biết bỏ chạy sao! Thực sự tôi sắp buồn bực đến chết mất, anh không biết đâu, Hạ Ngôn hoàn toàn không phải là một con người, thật sự thì tôi không biết hầu gái là gì trong mắt anh ta, tôi chưa từng thấy qua một người tàn nhẫn như vậy, đúng là không cho người ta nhân quyền mà.” Tích Niên không ngừng than vãn, cả ngày hôm qua thí nghiệm đã khiến người ta có được nhiều điều bổ ích rồi.

“Vậy sao?”

“Đúng vậy! Tôi đảm bảo chắc chắn không có chủ nhân nào tàn ác vô nhân đạo hơn anh ta!” Trong lúc nói chuyện thì cô và Cung Nhược Hàn đã ra khỏi phòng khách.

Vừa mới ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái, trên cổ của cô ta đeo một chiếc vòng cao su màu đen, trên vòng cao su có nối với một sợi xích sắt dài, tay trái và tay phải cũng có đeo một tay còng.

Đột nhiên đến trước mặt Cung Nhược Hàn và Tích Niên.

Tích Niên giật mình, chuyện gì vậy? Tại sao lại đeo sợi xích sắt? Khiến cho thảm hại đến vậy? Hơn nữa còn đang mặc trang phục hầu gái?

“Chủ nhân, xin hãy dắt tôi.” Hầu gái ngồi xổm, cung kính đưa sợi xích sắt đeo trên cổ lên.

Cố Tích Niên sửng sốt, quay đầu nhìn sang Cung Nhược Hàn ở bên cạnh như một cỗ máy, cô hầu gái này gọi anh ta là chủ nhân, vì vậy… Cung Nhược Hàn chính là chủ nhân của cô hầu gái này?

Cung Nhược Hàn cầm lấy sợi xích sắt: “Đi thôi!”

“Chủ nhân, xin hãy dùng roi đánh mạnh vào tôi trước đi.” Cô hầu gái dâng lên một roi da màu đen với đôi mắt khao khát.

Cung Nhược Hàn một tay cầm sợi xích sắt, tay còn lại cầm roi da: “Hừm…”

Chỉ thấy anh ta nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, trong mắt xuất hiện sự điên cuồng muốn ngược đãi, vung roi da trong tay. Còn cô hầu gái đó thì khao khát nhìn anh ta, trong mắt bắn ra lời khẩn cầu cuồng chịu ngược.

Một sự kết hợp của siêu bạo dâm và siêu khổ dâm sao?

Tích Niên vội vàng tránh xa Cung Nhược Hàn ra, không ngờ anh ta cũng có hầu gái, cũng không ngờ rằng kiểu chung sống của anh ta với hầu gái lại đáng sợ và hãi hùng như vậy.



Và lúc này, Cung Nhược Hàn quay đầu lại: “Này, cô nhóc họ Cố, vì cô không thích Ngôn làm chủ nhân của cô đến vậy, có muốn tôi đưa cô sang đây từ chỗ của Ngôn không.”

Lắc đầu nguầy nguậy, Cố Tích Niên lắc đầu điên cuồng, thấy cô hầu gái ngồi xổm dưới người Cung Nhược Hàn giống như một chú chó vậy, trong đầu cô đã tưởng tượng ra khung cảnh người đang ngồi xổm ở đó là mình. Cô không khỏi rùng mình!

“Không cần đâu, không cần phiền phức như vậy!”

Cung Nhược Hàn một tay chống eo, uể oải nhìn Tích Niên: “Nhưng không phải cô rất đau khổ sao?”

Cô hầu gái ở dưới anh ta thè lưỡi ra và không ngừng liếm tay của Cung Nhược Hàn, còn anh ta thì thản nhiên cho một roi, trông hài hòa biết mấy, không đột ngột chút nào.

Tích Niên đã sởn gai ốc từ lâu rồi, khi ở suối nước nóng trước đây, cô tưởng sau mấy ngày ở bên nhau, mình sẽ có một chút hiểu biết về Cung Nhược Hàn, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là phần nổi của tảng băng! So với khung cảnh chủ tớ trước mắt, cô lập tức cảm thấy Hạ Ngôn thực sự rất tốt! Có một chủ nhân như vậy, thực sự rất hạnh phúc.

“Không, không, tôi cảm thấy mình vẫn rất hạnh phúc.” Cô vội vàng chạy về phía Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn ơi là Hạ Ngôn, tôi thực sự đã trách lầm anh rồi, mặc dù anh có chút biến thái, nhưng chắc chắn anh không phải biến thái thực sự. So với sự tàn ác vô nhân đạo thì người anh em của anh còn hơn cả thế.

“Chịu về rồi à?” Hạ Ngôn đã lên xe, nhìn Tích Niên bằng ánh mắt khinh thường.

Tích Niên thở một hơi nặng nề, lần đầu tiên cảm thấy vẫn là ở bên cạnh anh an toàn hơn, cô lập tức gật đầu: “Tôi không biết hóa ra Cung Nhược Hàn còn có loại sở tính này.”

“Không phải hai người đã quen biết từ trước rồi sao?” Anh hỏi.

Đó cũng là do thông qua anh mới quen biết nhau đấy! Mặc dù hiện giờ anh đã không còn nhớ: “Cung Nhược Hàn mà tôi quen biết tuy rất tùy ý, nói chuyện cứ giống như đang nói đùa vậy, nhưng chắc chắn là người lịch thiệp nhất.”

Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên, lại thêm một con cừu khác bị vẻ ngoài của Hàn lừa gạt, đúng là… Tội nghiệp!

Lúc này, Cung Nhược Hàn cũng dắt hầu gái của anh ta lên xe.

“Chủ nhân… Chủ nhân…” Cô hầu gái cứ ngồi xổm ở dưới chân Cung Nhược Hàn và rên rỉ.

“Chuyện gì?” Cung Nhược Hàn liếc nhìn cô hầu gái ở phía dưới.

“Chủ nhân, tôi khát.”

Cung Nhược Hàn tiện tay cầm một chai rượu ở bên cạnh lên, mở ra, đổ từ trên cao xuống. Anh ta có ánh mắt trịch thượng, thậm chí không thèm liếc nhìn người phụ nữ ở dưới dù chỉ một cái.

Cô hầu gái lập tức mở miệng ra, đón nhận dòng nước đổ xuống một cách hưởng thụ, trong mắt ngập tràn niềm vui sướng.

Tích Niên nhìn đến ngớ người, đây là tính cách vốn có của Cung Nhược Hàn sao? Điên cuồng ngược đãi! Đúng là khiến người ta có một cách nhìn khác xưa! Lúc này, trong đầu cô chỉ hiện lên một câu nói ‘một người nguyện đánh, một người nguyện chịu’ – Đây chính là sự kết hợp đỉnh cao của S và M. Đúng là khiến người ta ghen tỵ!