Người dẫn chương trình cũng há to mồm, hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Còn một sợi dây thừng nữa, đợi chút, tôi đi kéo họ đến đây.” Tích Niên xin lỗi, lại nhanh chóng xoay người đi vào hậu trường, một lúc sau lại kéo ra một dây hầu gái ngất xỉu.
‘Lạch cạch…’ Chiếc micro trên tay người dẫn chương trình rớt xuống đất.
Bên dưới sân khấu đã náo loạn: “Tiểu Hồng của tôi.”
“Tề Tề.”
“Hoan Hoan.”
Tất cả các người giàu có chen nhau đi lên, lao lên sân khấu để tìm kiếm hầu gái của mình trong hai bó dây thừng.
Còn Hạ Ngôn vẫn điềm tĩnh ngồi ở chiếc ghế bên dưới, một tay ôm má, đôi mắt xanh đang nhìn Cố Tích Niên trên sân khấu, lạnh như băng nhưng lại mang theo một nụ cười.
Người ngồi yên không nhúc nhích còn có Cung Nhược Hàn, anh ta thở dài: “Ra tay đúng là tàn nhẫn thật, uổng công tôi còn căn dặn cô ấy hãy chăm sóc Tiểu M nhà chúng tôi nhiều hơn, kết quả… Đúng là ra tay không nể tình mà!”
Cô nhóc họ Cố này đúng là cái gì cũng làm được. Sau khi bất lực với cô nhóc thì Cung Nhược Hàn nở ra một nụ cười tinh nghịch nơi khóe miệng.
Người dẫn chương trình lúng túng đứng sang một bên.
Sau khi Tích Niên với Hạ Ngôn nhìn nhau hai giây thì bước tới, nhặt micro dưới đất lên vỗ vỗ rồi đưa lại cho người dẫn chương trình: “Tôi nghĩ họ sẽ không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn đâu, nhìn xem, có phải nên thông báo kết quả rồi không?”
Khóe miệng người dẫn chương trình co giật nhìn Cố Tích Niên, năm nào các cô hầu gái cũng đấu ngầm trong phòng chờ, nhưng chưa từng thấy tàn nhẫn như năm nay, rốt cuộc cô hầu gái này có lai lịch gì? Lại một mình xử lý hết toàn bộ người trong tích tắc! Đúng là không thể đắc tội được!
Nhận lấy micro: “Tôi, tôi tuyên bố, người chiến thắng của năm nay là… Cô hầu gái này! Chúc mừng!” Khi đang nói thì giơ tay của Tích Niên lên.
Một trận thi đấu bắt đầu vội vàng và kết thúc cũng vội vàng. Tích Niên dễ dàng tiện tay đã giành được quán quân, không chút khách sáo.
Câu lạc bộ này rất lớn, ngoài cuộc thi đấu của ngày hôm nay ra, trong câu lạc bộ còn có rất nhiều hạng mục giải trí khác, chẳng hạn như sòng bạc, quán bar, nhà hàng, quán cà phê, sảnh giải trí gì đó. Có đủ mọi thứ.
Trong nhà hàng, Tích Niên ném thẳng chiếc cúp về phía Hạ Ngôn: “Thứ anh muốn, cầm lấy đi!”
“Hừ, cô đúng là không khiến người ta thất vọng.”
“Nhờ ơn của anh.” Tích Niên liếc nhìn một cái, thế này tốt biết bao, đánh nhanh thắng nhanh, anh tốt và tôi cũng tốt.
Thời gian là vàng, tại sao lại phải lãng phí nó vào một thứ giải trí nhàm chán này, lại còn xâm phạm nhân quyền.
Cung Nhược Hàn ngồi bên cạnh nhún vai: “Chao ôi, lần này thật nhàm chán, từ nơi xa xôi chạy đến đây, kết quả một chuyện đi tay không, hôm nay đã nói không đi đâu nữa mà, làm thế nào để giết thời gian đây.”
“Câu lạc bộ này có nhiều trò giải trí như vậy, anh vẫn không thể tìm được thứ để chơi sao?”
Cung Nhược Hàn một tay ôm má: “Còn có thứ gì thú vị hơn cô sao?” Anh ta mang theo ý cười nói.
Tích Niên trợn mắt với anh ta.
Cung Nhược Hàn đứng dậy: “Thôi đi, thôi đi, đúng là nhàm chán, tôi vẫn nên đi chơi vài ván bài.” Dứt lời, anh ta đứng dậy, vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi nhà hàng.
Tích Niên và Hạ Ngôn vẫn ngồi ở đó. Cô thắc mắc hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”
“Đi đâu?” Hạ Ngôn nở ra một nụ cười.
“Lẽ nào anh cũng muốn ở đây cả ngày sao?”
“Không phải một ngày, mà là một đêm.” Khóe miệng cong lên.
Tích Niên rùng mình, không khỏi nhớ đến chuyện vẫn chưa xong trong buổi sáng ngày hôm nay, trên mặt hiện lên một áng mây màu đỏ: “Anh không về thì tôi tự đi về.”
Dứt lời, cô đứng dậy định rời đi.
“Quay lại!” Anh ra lệnh.
Tích Niên dừng lại, tức giận quay lại nhìn Hạ Ngôn: “Anh muốn thế nào? Tôi cũng đã tham dự vào cuộc thi như anh mong muốn, anh muốn thắng, tôi cũng cho anh chiếc cúp rồi.”
“Hà…” Hạ Ngôn vươn tay ra kéo cô đến bên cạnh mình.
Anh buộc cô phải ngồi xuống, dựa vào vai của mình, anh nghiêng người qua nói bên tai cô: “Là một hầu gái, những gì cô nên làm cũng đã làm rồi, chỉ riêng chuyện ở trên giường vẫn chưa làm xong.”
Trong phút chốc khuôn mặt của Tích Niên lại nóng lên, tim đập loạn xạ: “Anh không cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện như vậy ở một nơi công cộng sao?”
Tay của anh ôm lấy eo của cô, ngón tay cố tình hay vô ý lướt nhẹ qua chỗ V sâu thẳm: “Vậy chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh!”
“Biến thái!” Tích Niên lập tức đẩy anh ra rồi đứng dậy. Toàn thân đã bị chọc tới mức nóng nảy bồn chồn, cô thực sự không dám nghĩ tiếp chuyện đã xảy ra lúc sáng, nếu để cho chuyện vô liêm sỉ như vậy xảy ra lần nữa thì cô đúng là không cần phải sống nữa rồi.
Hai người giằng co với nhau.
Quân vương, từ trên cao nhìn xuống.
Nữ hoàng, oai phong lẫm liệt.
Trong lúc căng thẳng như vậy, đột nhiên có một giọng nói ma quái vang lên: “Ối, đây không phải là Tổng giám đốc Hạ sao? Thật là trùng hợp mà, không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.”
Giọng nói này rất quyến rũ, lập tức Tích Niên nhìn theo nguồn phát ra âm thanh, chỉ thấy người đó mặc một bộ trang phục giản dị, thời trang nhưng không ra vẻ ăn chơi. Vừa vặn có một cảm giác lên được phòng khách, vào được sòng bài.
Anh ta sở hữu đôi chân dài miên man và dáng người tỷ lệ ba bảy điển hình. Nhìn lên phía trên, người đàn ông này có chút quyến rũ, hàng chân mày như trăng khuyết sáng ngời, đôi mắt dài hẹp sâu thẳm trông thâm sâu khó đoán, hàng mi dài như đôi cánh đã làm mờ đi sự mê hoặc trong mắt anh ta.
Khuôn mặt như được chạm khắc ra với ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt góc cạnh vô cùng điển trai. Nhìn bề ngoài giống như một yêu nghiệt bước ra từ trong mộng vậy, dường như lúc nào cũng mang theo nụ cười, cong cong như vầng trăng khuyết sáng ngời trên bầu trời đêm.
Điều đáng nói hơn là kiểu tóc của anh ta, mái tóc màu đen trông khá dài, cho nên dùng dây buộc tóc buộc nó lại rồi cố định ở phía sau.
Theo sự đánh giá bằng mắt, nếu xõa mái tóc ra thì chắc hẳn sẽ thuộc kiểu tóc nam có độ dài vừa phải, vừa qua má, vẫn còn một khoảng cách với vai.
Tóc mái trên trán anh ta được chia lệch sang một bên, lờ mờ che đi một bên và con mắt.
Bước về phía Cố Tích Niên và Hạ Ngôn, mỗi bước đi của anh ta cũng đang thể hiện sự cao quý và tao nhã, lờ mờ bộc lộ tính cách kiêu ngạo của anh ta, khiến người ta cảm thấy áp lực chưa từng có.
Đó là một khí tức bẩm sinh, vẻ đẹp của anh ta khác với Hạ Ngôn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được, người đàn ông trước mắt là một người đàn ông yêu nghiệt, còn Hạ Ngôn là một người đàn ông lạnh lùng, hoàn toàn không thể so sánh được, chỉ có thể nói mỗi người có đặc điểm riêng, ngoài ra, còn là những đặc điểm khiến những người xung quanh kinh ngạc, sợ hãi.
Người này là ai?
Tích Niên quan sát cẩn thận, bên cạnh người đàn ông yêu nghiệt đó cũng có một cô hầu gái, nếu nhớ không lầm thì đã từng gặp qua cô hầu gái này ở phòng chờ, cũng đã bị cô đánh ngất mới đúng, tỉnh lại nhanh như vậy sao? Chắc chắn tố chất cơ thể phải rất tốt.
Hạ Ngôn nhìn qua bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đúng là rất trùng hợp.”
Lam Tử Kiên bước tới trước bàn ăn, không khách sáo ngồi xuống một cái ghế, một tay ôm má và nghiêng người qua, từng hành động cũng sẽ tỏa ra yêu khí của anh ta: “Nếu không phiền thì tôi ngồi xuống nhé.”