“Lẽ nào khi sống như vậy anh cũng không có cảm giác bị người ta nhìn trộm sao?” Mặc dù ở bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, nhưng bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, không phải cũng rất kỳ lạ sao?
Lam Tử Kiên quay lại nhìn cô nhưng không nói gì, bước thẳng lên cầu thang làm bằng kính.
Tích Niên đứng bất động trong phòng khách, cô quan sát kỹ càng cấu trúc của ngôi nhà này, mặc dù được làm bằng kính có tính chất dễ vỡ nhất, nhưng kính của căn nhà này không hề dễ vỡ chút nào, đây là kính cường lực, cho dù là súng đạn cũng không chắc có thể đánh vỡ được, hơn nữa hiệu quả cách âm hẳn cũng rất tốt. Chỉ là không biết liệu nó có dễ đổ không, hoặc là… Ngước đầu lên nhìn lầu trên, liệu có đổ sụp không.
Quá nguy hiểm, cũng may cô chỉ ở đây ba ngày mà thôi. Nếu ở lâu thì đúng là sẽ sợ hãi.
Không bao lâu sau, Lam Tử Kiên từ trên lầu đi xuống: “Cầm lấy và mặc vào đi.”
Tích Niên nhận lấy quần áo, đó là một bộ đồ rất bình thường, cũng không phải là trang phục hầu gái mà là một bộ trang phục nữ bình thường: “Cho tôi, mặc cái này?”
“Thế nào, không muốn mặc à?”
“Không không không, chỉ là được sủng ái thấy lo sợ thôi.”
“Vào trong thay đồ đi.” Lam Tử Kiên chỉ vào căn phòng bên cạnh.
Tích Niên gật đầu, cầm quần áo vội vàng đến phòng đó để thay, đây là nhà vệ sinh, cũng được làm bằng kính, từ trong nhà vệ sinh này có thể nhìn thấy cảnh tượng phòng khách ở bên ngoài, Lam Tử Kiên đang ngồi rót nước trên ghế sofa.
Nhưng từ bên ngoài chắc không thể nhìn thấy bên trong mới đúng.
Tích Niên cởi đồ ra, càng cởi thì càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Lam Tử Kiên, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong đúng không? Tại sao anh ta ngoài ở bên ngoài mà cứ nhìn chằm chằm vào trong đây vậy?
Tích Niên đứng bên vách kính, đặt hai tay lên kính và ngờ vực nhìn Lam Tử Kiên, ánh mắt của hai người như thể giao nhau trong không khí vậy, là vì tấm kính này đã mang đến ảo giác cho cô sao? Cô có nhìn như thế nào cũng cảm thấy Lam Tử Kiên là đang nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng mà…
Cô cau mày lại, nếu không thể nhìn thấy thì tại sao anh ta còn phải cố chấp nhìn chằm chằm về phía của cô đến thế, mà lại còn là tình huống hai mắt nhìn nhau.
Đột nhiên.
Chỉ thấy Lam Tử Kiên giơ tay lên: “Hi.” Đôi môi của anh ta như đang mấp máy, vẫy tay với cô.
Trong giây phút đó, cô lập tức sởn tóc gáy, đầu óc lập tức phản ứng lại, cho nên, cho nên anh ta thực sự có thể nhìn thấy? Tích Niên lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy người.
Và đôi mắt như vầng trăng cũng từ từ di chuyển xuống dưới theo động tác của cô, nhìn cơ thể của cô. Khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười hài lòng.
“Á!” Cô hét lớn, lúc này cô mới chắc chắn rằng mình lần này đã thực sự bị nhìn trộm tất cả một cách quang minh chính đại! Cô vội vàng đứng dậy, quay lưng nhặt quần áo lên rồi mặc vào người.
Cô lao ra khỏi cửa, tức giận nhìn Lam Tử Kiên: “Anh, tại sao anh không nói cho tôi biết căn phòng này là trong suốt?”
Lam Tử Kiên nhún vai: “Bé cưng, cô đang nói gì vậy?”
“Tại sao anh, không nói cho tôi biết, căn phòng là trong… Trong…” Tích Niên vừa nói vừa quay lại nhìn nhà vệ sinh ở phía sau, không phải trong suốt! Đứng ở bên ngoài nhìn vào trong, không thấy được gì cả.
“Bé cưng, cô muốn nói gì thế?” Anh ta mỉm cười.
Tích Niên nuốt hết mọi lời nói vào bụng, nhưng vừa nãy ở bên trong cô thực sự cảm thấy Lam Tử Kiên đang ở bên ngoài nhìn cô chằm chằm mà, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Ảo giác sao? Không thể nào, hay là tấm kính này có cơ quan gì đó?
Trời ạ, rốt cuộc cô phải sống qua ba ngày này như thế nào đây?
Sau khi chỉnh lại áo quần thì cô đi tới trước mặt Lam Tử Kiên: “Tôi cũng phải sống ở đây trong ba ngày này sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, trời ơi, tại sao phải sống ở một nơi khiến người ta mệt lòng chứ: “Vậy gần đây có nhà vệ sinh công cộng không?”
Lam Tử Kiên lập tức nắm lấy tay của Tích Niên, kéo mạnh một cái để cô ngồi xuống ngay bên cạnh: “Đằng sau có một cái hồ, cô có thể đến đó tìm một cái cây chắn lại để giải quyết.”
Tích Niên gục đầu xuống: “Thôi thì vẫn là ở đây vậy!”
Muốn khóc nhưng không ra nước mắt, trăm suy nghìn tính cũng không ngờ rằng Lam Tử Kiên này lại bí hiểm như vậy, với lại cô cũng thực sự không thể nắm rõ được tính cách của anh ta rốt cuộc là như thế nào. Tóm lại là kỳ lạ đến chết đi được.
Sau khi nhìn thấy siêu cấp cuồng ngược của Cung Nhược Thần, rồi đến tính cách khó lường của Lam Tử Kiên, cô đột nhiên cảm thấy Hạ Ngôn thực sự là quá tốt, tuy hơi lạnh lùng, nhưng dù thế nào cũng là một người bình thường chút.
Tập đoàn ‘Kim Tọa’.
Một trong ba công ty hàng đầu ở Trung Quốc, chính là công ty dưới quyền của Lam Tử Kiên. Thảo nào lại trở thành kẻ thù của nhau, xem ra những thứ mà hai người cạnh tranh còn nhiều hơn cô tưởng tượng.
Điều khó khăn là Lam Tử Kiên không hề cho cô trang phục hầu gái mà là cho cô quần áo bình thường, như vậy đi trên đường, cô cũng sẽ không thu hút bất kỳ ánh mắt quái lạ nào.
Tuy nhiên, do vẻ ngoài yêu nghiệt này của Lam Tử Kiên nên cho dù có đi tới đâu thì cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tầm ngắm của nhiều người.
Khi đến công ty, Tích Niên giống như đã được tiêm máu gà vậy, mau chóng tìm kiếm bản hợp đồng đó của Hạ Ngôn, sau khi gửi cho anh thì cô có thể trở về cuộc sống của người bình thường.
Trong phòng làm việc.
“Đi, làm chút đồ ăn mang đến đây cho tôi.”
“Tôi phải làm ở đâu?”
Lam Tử Kiên chỉ vào một căn phòng nào đó trong phòng làm việc, Tích Niên nhìn qua đó theo tầm mắt của anh ta, sau đó cũng bước qua đó, không phải chứ? Trên đời này còn có người biến thái hơn Hạ Ngôn sao? Cô tưởng rằng lắp phòng tắm trong phòng làm việc đã đủ biến thái rồi, chẳng lẽ còn có người lắp cả nhà bếp sao?
Vào khoảnh khắc mở cửa ra, được rồi, cô thua rồi, Hạ Ngôn, tôi nghĩ sau này tôi có thể giảm bớt thái độ với anh rồi: “Chủ nhân, anh muốn ăn cái gì?”
“Có cái gì cô cứ nấu cái đó.”
“Ồ…” Nhìn cái tủ lạnh khổng lồ, Tích Niên vặn cổ tay, cô vẫn rất có hứng thú với việc nấu ăn, không còn cách nào khác, dù sao cũng là một người đã làm mẹ mà.
Con dao làm bếp đang ở trong tay, có vẻ như sắp chơi ra kỹ xảo. Trong năm năm qua, kỹ năng nấu nướng không được cải thiện nhưng kỹ năng thái rau lại có nhiều tiến bộ một cách kì lạ.
Chẳng mấy chốc, cô đã nấu xong. bưng ra: “Anh thử xem.”
Lam Tử Kiên liếc nhìn thứ cô đã làm ra.
Tích Niên chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, không phải cô không biết con trai với cậu nhóc thối thường xuyên chê những món mình nấu thật khó ăn, mặc dù cô nấu rất có tâm, nhưng nếu Lam Tử Kiên ăn đến nôn mửa, tiêu chảy thì liệu có làm khó dễ cô không!
Liệu có bảo cô nấu lại không? Suy cho cùng thì người đàn ông này có tính cách khó lường!
Khi nghĩ đến điều đó thì cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Thấy Lam Tử Kiên cầm đũa lên, gắp một miếng rau cho vào miệng. Tích Niên căng thẳng hít một hơi, sau đó nhắm mắt lại, như thể đang chờ đợi sự phán xét nào vậy?
“Ồ? Tôi đã rất lâu không được ăn món khiến người ta hài lòng như vậy rồi.” Lời khen ngợi văng vẳng bên tai.
Tích Niên lập tức mở mắt ra, chỉ thấy Lam Tử Kiên cầm đũa lên quét sạch mọi thứ trên bàn, hài lòng nhét hết miếng này đến miếng khác vào trong miệng.
“Anh, anh không phải đang đùa với tôi chứ?”
“Món này ngon, cái này cũng rất ngon, những món này cũng rất vừa miệng.” Lam Tử Kiên nói.