“Thấy hết rồi nhé.” Lam Tử Kiên tươi cười, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt, ánh mắt nhìn chằm chăm vào cô không hề e dè.
“Anh... Anh đừng nhìn, mau thả tôi ra!” Lúc này Tích Niên không khỏi cảm thấy xấu hổ, muốn giãy giũa né tránh. Nhưng bây giờ, toàn thân cô không động đậy được, tất cả đều bị anh ta kiểm soát.
“Nhanh như vậy đã có cảm giác rồi à? Thảo nào ngay cả Hạ Ngôn cũng yêu thích cô không nỡ buông tay.” Anh ta thích thú mỉm cười, ý tứ trong ngoài đều đang cố ý trêu chọc cô.
Tích Niên nghiến răng nghiến lợi: “Anh thật quá đáng!”
“Còn chuyện càng quá đáng hơn cơ, cô muốn thử không?” Lam Tử Kiên nhấc tay lên, chậm rãi xoa nắn trên người cô. Bàn tay to lớn men theo bờ mông cô tiền lên trên từng chút một, từ từ vuốt vẻ làn da cô, khiến cô rùng mình.
Cô hít hà một hơi, lập tức trở nên nôn nóng, thật sự sợ anh ta có những hành động quá phận: “Anh, anh đừng làm bậy...”
“Làm bậy? Làm bậy như thế nào hả? Như này ư?” Lòng bàn tay đột nhiên ra sức nắm lại.
Tích Niên bất ngờ bị đau, không nhịn được nhíu mày lại, nín thở: “Ưm... a... dừng, dừng tay!” Ngoại trừu biểu cảm trên khuôn mặt ra, cô không có cách nào động đậy được.
Lam Tử Kiên mỉm cười giống như yêu nghiệt rơi xuống trần gian, nhưng không hề dừng lại như mong muốn của cô, khóe môi nở một nụ cười xấu xa: “Chỉ khẽ chạm một chút, nhanh như vậy đã có cảm giác rồi, Tích Niên... Cảm xúc bây giờ của cô còn thật sự tăng vọt đấy! Thật là đáng tiếc, tôi rất muốn biết, nếu như bây giờ cô có thể nhúc nhích thì sẽ làm ra hành động gì nhỉ?”
“Đưa thuốc giải cho tôi, làm tôi cử động.” Cô lập tức tiện đà tiếp lời.
“Đây là cách hay!” Lam Tử Kiên gật đầu, sau đó phủ lên dán sát vào người Tích Niên. Lồng ngực anh ta gắt gao đè lên trên cơ thể cô, cánh môi ghé bên tai cô phả một hơi khí nóng rồi cười nói: “Nhưng mà không thể được.”
Cô thật sự sắp nản lòng, đã không biết bao lần, Lam Tử Kiên cứ cho cô hy vọng rồi lại đánh cô vào địa ngục, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Cô sắp bị người này tra tấn phát điên rồi.
Quả nhiên, ngay từ lúc bắt đầu, ngoài vẻ ngoài yêu nghiệt người ta vừa liếc mắt đã thấy ra thì đều không thể nhìn thấu tất cả những thứ khác của Lam Tử Kiên. Dường như tâm hồn hay tính cách cùng hết thảy mọi thứ của anh ta đều rõ ràng như vậy, nhưng lại cũng rất thần bí. Loại người này mới là kẻ đáng sợ nhất!
Bạn tưởng rằng mình đã hiểu anh ta, nhưng thật ra người không hiểu anh ta nhất lại chính là bạn.
Loại người này có thể thọc sau lưng người ta một dao, hay đẩy bạn vào địa ngục bất cứ lúc nào. Kẻ này... cô không bao giờ muốn tiếp xúc lần thứ hai.
Ngoài Hạ Ngôn người đàn ông lạnh như băng kia ra, đây có lẽ là kiểu người khó đối phó nhất.
Cánh môi Lam Tử Kiên khẽ nói bên tai Tích Niên, bàn tay chậm rãi chạm vào gương mặt cô. Đó là nơi từng bị anh ta hôn qua: “Hôm nay, Hạ Ngôn nhất định cũng hôn ở nơi này đúng không?”
Tích Niên lườm nguýt: “Sao anh biết?” Cô rất chắc chắn rằng lúc ấy Lam Tử Kiên không ở gần đó, cũng không thể nào nhìn thấy, cho nên chỉ có thể đoán.
Lam Tử Kiên men theo khuôn mặt, sờ tới cổ cô, vuốt ve xuống dưới từng chút một: “Nhất định anh ta hôn lên mỗi chỗ trên cơ thể của cô rồi hỏi, tôi đã hôn nơi này chưa.”
“Anh nói đúng.” Cô lạnh lùng trả lời.
“Thế thì chắc chắn nơi này cũng bị hôn qua.” Ngón tay thon dài dừng lại trên da thịt cô, anh ta mỉm cười như cũ.
Tích Niên hít sâu một hơi: “Sao anh biết nhiều như vậy?” Bây giờ cô tỏ ra xấu hổ còn kịp không? Người ta cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó hết trơn rồi. Hơn nữa, bây giờ cô còn nằm trong tay anh ta thê thảm như vậy, không làm mưa làm gió được. Mà sự thật lúc này cũng đã chú định, cô không có cách nào chống lại, ngoài việc thừa nhận còn có thể nói gì đây?
“Đoán.” Anh ta cong môi, mỉm cười.
“Quả nhiên, làm thế nào anh đoán ra được thế?” Tích Niên đã bình tĩnh lại, chỉ lạnh lùng hỏi.
“Một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu một người phụ nữ.” Lam Tử Kiên vừa nói, bàn tay vuốt ve làn da trắng nõn của cô. Ngón tay như thể đang vẽ ký hiệu gì đó trên cơ thể cô. Cô thật sự không cảm giác được là ký hiệu gì.
Cố Tích Niên nhíu mày.
Mà lúc này, khóe miệng anh ta nở một nụ cười: “Bởi vì dục vọng chiếm hữu sẽ khiến anh ta làm ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như việc tôi đang làm với cô bây giờ vậy.”
“Này! Này!” Tích Niên lớn tiếng kêu lên.
Bởi vì đầu Lam Tử Kiên đột ngột vùi vào cần cổ cô, đẩy tóc đen của cô ra, đặt môi lên chỗ cổ dưới vành tai.
Anh ta lại không chỉ hôn một cách đơn giản, mà chính là trêu ghẹo nơi đó từng chút một.
Đó là cảm giác còn mãnh liệt hơn cả hôn môi đơn thuần. Cô muốn siết chặt nắm tay lại nhưng làm thế nào cũng không được, chỉ có thể trút bỏ toàn bộ ở những nơi còn có thể. Tất cả đều chỉ nghe thấy tiếng hộ cùng với tiếng rên rỉ phát ra nơi cổ họng cùng cánh môi.
“A!” Cùng với sức lực ngày càng nặng của anh ta, giọng cô phát ra càng thêm thô.
Lam Tử Kiên ngẩng đầu lên dừng hôn môi. Tay lại đặt lên nơi mình vừa mới hôn qua: “Đúng là âm thanh tuyệt diệu, ấn ký này cũng không tồi mà.”
Không cần nghĩ cũng biết, nụ hôn mạnh như vậy, chắc chắn đã để lại dấu hôn thật bắt mắt trên cổ của cô. Hơn nữa còn không phải là loại hai ba ngày sẽ biến mất, thế nào cũng phải mất đến ba bốn ngày.
“Tiếp theo, cô muốn hôn ở chỗ nào đây?” Lam Tử Kiên cười nói, bàn tay còn vuốt ve qua lại nơi cổ cô, ngừng một chút rồi lại nói: “Hay là những nơi anh ta hôn qua đều phải để lại dấu vết một lần nữa?”
Tích Niên mở to hai mắt, những nơi Hạ Ngôn hôn qua đều để lại dấu vết ư?
Giây phút này, gần như cô không thốt ra lời. Trái tim như đá chìm đáy biển, mắt nhìn Lam Tử Kiên một mảnh mờ mịt.
Một tiếng ‘két…’ đột ngột vang lên, chiếc xe vốn đang lái đã dừng lại. Cơ thể chao đảo một chút bởi xe phanh lại.
“Tổng giám đốc Lam, đã về đến nhà.” Phía trước truyền đến giọng nói của tài xế. Nhưng người nọ nào dám quay đầu nhìn, cúi đầu gằm mặt, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Lam Tử Kiên nhìn thoáng qua Tích Niên: “Xem ra chúng ta phải về nhà lại tiếp tục.” Anh ta nói xong, mở cửa xe ra, sau đó bế ngang cô lên.
Anh ta cứ nhảy xuống xe như vậy.
Không phải chứ! Sao anh ta có thể đối xử với cô như vậy? Phía trên của cô vẫn còn để trần đấy, lại cứ thế đưa cô xuống xe?
May là... Ngoài xe, ngoại trừ Lam Tử Kiên ra thì không còn ai khác, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu bên ngoài có một đống người, cô để ngực trần xuống xe như thế, thật đúng là mất sạch mặt mũi.
Lam Tử Kiên ôm cô đi vào trong phòng thủy tinh, bế thẳng lên lầu. Suốt dọc đường, Tích Niên không ngừng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc. Phải làm thế nào để chạy trốn khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này, hay thoát khỏi sự trói buộc của loại thuốc này. Điều này thật sự khiến người ta nghĩ mà đau đầu.