Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 23: 23





“Không, không phải như thế.

Hạ Ngôn, căn bản không phải.”
“Chát.” Chưa kịp dứt lời, một bạt tai đã rơi xuống mặt, cắt đứt hết những lời tiếp theo cô
muốn nói.

Khuôn mặt nóng rát, đau nhức, cô ôm mặt.

Trương Cảnh Nhi, là cô ta làm! Hóa ra hôm nay cô ta đã lên kế hoạch cho những việc này!
“Cố Tích Niên, cô còn muốn giải thích gì nữa? Sự thật đã rõ rành rành, xem ra trước kia cô vẫn thường xuyên tới mấy loại tiệc tùng này! Hừ! Cô thực sự thối nát từ trong xương!”
Người phụ nữ này quả thật giống hệt mẹ cô ta.

Trong mắt Hạ Ngôn lộ ra vẻ căm hờn và tức giận.

“Tôi không có! Là Trương Cảnh Nhi...” Cô còn chưa nói hết chợt dừng lại.

Nói ra thì có ích gì chứ? Người đàn ông này chán ghét cô, hoàn toàn không tin những lời cô giải thích:
"Ha...!ha ha."

“Cười? Cô còn mặt mũi để cười sao? Thật không biết xấu hổ!”
Hạ Ngôn mỉa mai.

Nụ cười dừng ở trên môi: “Ha ha.

Hạ Ngôn à, tôi không có mặt mũi để cười, chẳng lẽ anh có tư cách chỉ trích tôi sao? Tôi đi tìm đàn ông thì thế nào? Chẳng phải anh càng quá đáng hơn ư? Làm tình với người khác ở trước mắt tôi! Tôi là vợ anh thì đã sao? Anh còn là chồng tôi có
mà?"
Trái tim cô như tro tàn, giải thích gì nữa? Chi bằng mặc kệ tất cả, nếu muốn châm chọc thì cô sẽ châm chọc với anh ta!
Hạ Ngôn bóp cổ cô: “Muốn chết phải không? Con đàn bà dơ bẩn như cô!”
Sức lực của anh rất mạnh, bóp cổ cô đau đến nỗi nước mắt rơi xuống.

Cô cố nén nước mắt, siết chặt nắm đấm, cố kìm đau đớn nơi cổ họng để hít thở.

“Hạ Ngôn, anh chị tôi bẩn? Còn anh thì quang minh lỗi lạc lắm hả? Tôi dơ...!chắc anh thì vẻ vang lắm nhỉ?”
Anh siết chặt như thể muốn bẻ gãy cổ cô, trong mắt lộ ra tia hung ác rét lạnh thấu xương!
Đột nhiên, Hạ Ngôn đẩy mạnh cô xuống sô pha.

“Khụ khụ khụ.” Cố Tích Niên dùng sức ho khan, lúc này cổ họng hít thở đều cảm thấy đau rát như kim châm muốt xát.


Anh lạnh lùng nhìn cô: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết cô.

Muốn giữ cái mạng này của cô để tra tấn cho thật đã! Mỗi ngày đều bắt cô sống trong địa ngục!”.

Cố Tích Niên nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, không chịu yếu thế nhìn anh, khẽ “hừ một tiếng!
Nhìn đôi mắt sắc lẹm của cô, Hạ Ngôn nhíu mày càng sâu hơn, ra lệnh cho cô người làm xung quanh: “Móc mắt cô ta ra cho tôi!”
Trái tim cô dường như ngừng đập một giây, máu nóng bốc lên.

Hạ Ngôn nói gì cơ? Muốn móc mắt cô?
“Hạ Ngôn! Anh không phải là người! Anh là ma quỷ, là ác ma!” Cố khàn giọng hét lên.

Hạ Ngôn hoàn toàn không vì thế mà thay đổi, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.

“Dạ, cậu chủ!” Một vài cô người làm đi về phía cô.

Cố Tích Niên hết đường trốn, cô muốn nhảy khỏi ghế sô pha, trốn khỏi tên ác ma này! Vừa định bò dậy đã bị người giúp việc xách lên, giữ chặt hai tay hai chân cô!
Cô thử nhúc nhích hai tay hai chân, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra khỏi sự kìm kẹp.

Thấy ngón tay kia sắp tới gần mắt mình, con người cô run rẩy.

Không...!
Đầu ngón tay áp sát, nhìn mấy đầu ngón tay dài nhọn của cô người làm kia khiến trái tim cô run rẩy.

Khi những ngón tay kia sắp đâm vào mắt cô thì....