Mỗi lời nói của con trai đúng là chọc vào ống phổi của cô, Tích Niên rưng rưng nước mắt: “Mẹ không thể tháo ra được.”
“Hả? Cái đó có phải đã mọc trên da thịt của mẹ không.”
Nói ra thì dài dòng và một bụng đầy khổ tâm, Tích Niên lắc đầu, xoa đầu con trai: “Ôi, chuyện của người lớn nên mẹ và những người khác tự biết xử lý.”
“Ồ…”
Khi nói được một nửa thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đó là Đoan Nguyệt.
“Ơ, mẹ ơi, Nguyệt gọi đến đấy, tại sao mẹ không trả lời?” Tiểu Hoại hỏi.
Cô đang căng thẳng, sau khi im lặng hồi lâu thì cô mới nhấn nút trả lời: “Alo, Đoan Nguyệt. Anh đã nhận được đồ chưa?”
“Nhận được rồi.”
Tích Niên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đó là một cảm giác cuối cùng đã xong việc, cô nói: “Vậy thì tốt.” Trong lúc cô đang định hỏi Ly Minh khi nào quay lại.
“Nhưng món đồ không đúng.”
“Cái gì?” Trái tim nhỏ vừa mới buông xuống lại bị nhấc lên lần nữa, cô mở to hai mắt: “Chuyện gì vậy, tôi nhớ là giống y hệt mà, nó giống y hệt với bức ảnh.”
“Không sai, là giống y hệt như nó thực sự là đồ giả.”
“Chuyện này sao có thể chứ?Tôi rõ ràng đã tháo nó ra khi anh ta đang ngủ, chẳng lẽ anh ta vẫn luôn đeo chiếc chìa khóa giả?”
“Ai?”
“Tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tọa – Lam Tử Kiên.” Tích Niên khó hiểu, nếu chìa khóa là giả, vậy tại sao Lam Tử Kiên còn coi trọng luôn mang theo bên mình chứ? Chẳng lẽ là rảnh rỗi sinh nông nổi sao?
“Là anh ta à…” Lời nói của Đoan Nguyệt nghe rất nặng nề: “Chuyện này tạm gác lại một thời gian trước.”
“Ồ.” Sau đó cúp máy.
Tuy Đoan Nguyệt nói gác chuyện này lại một thời gian hẵng tính, nhưng trong lòng cô vẫn không muốn tạm gác chuyện này lại, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô chuẩn bị bữa tối cho con trai, bảo cậu bé ở nhà một mình, đừng chạy lung tung. Còn Tích Niên thì ngay lập tức một mình đến nhà của Lam Tử Kiên theo trí nhớ của mình.
Đó là do chìa khóa của Lam Tử Kiên chính là một chiếc chìa khóa giả, hay là Lam Tử Kiên đã biết mọi chuyện từ sớm, cho nên cố tình đeo một chiếc chìa khóa giả để cô lấy cắp?
Khi đến nhà của Lam Tử Kiên, trước mắt một khoảng trống trải, là cô đã đi sai đường sao? Là ký ức trong đầu cô đã sai sao? Rõ ràng nhớ không lầm, nơi này hẳn là nhà của Lam Tử Kiên mới đúng, nhưng tại sao?
Nó lại biến thành như vậy?
Trước mắt mênh mông vô bờ, thậm chí đến một mảnh vỡ thủy tinh cũng không có, đâu nào có cảm giác của ngôi nhà làm bằng kính, một cảnh tượng mơ mộng lại thực sự biến mất như một cơn mơ vậy.
Rõ ràng chỉ mới một ngày mà đã biến mất rồi! Cả căn nhà không thấy đâu cả.
Tích Niên đứng ở đó, đột nhiên để ý thấy một bảng gỗ cắm bên cạnh một cái cây. Cô nhớ cái cây này, nó vốn dĩ nằm ở bên trái của ngôi nhà bằng kính.
Tất cả những điều này cho thấy nơi này từng có một ngôi nhà.
Cô bước đến bên cạnh cái cây lớn, ngồi xổm xuống nhìn bảng gỗ dư ra.
‘Bé cưng, đừng hòng tìm được tôi, tôi sẽ lại xuất hiện trong lúc cần thiết.’ Đằng sau một câu đơn giản có vẽ một chiếc chìa khóa với khuôn mặt cười của Lam Tử Kiên.
Cô nhìn thấy câu nói này với chiếc chìa khóa vẽ ở đằng sau.
“Ha!” Tích Niên không khỏi cười, trên trán nhíu lại thành một nút thắt, Lam Tử Kiên! Anh đã biết cô muốn lấy trộm chìa khóa trên cổ của anh từ lâu rồi sao?
Cái tên đàn ông gian trá xảo quyệt nhà anh, che giấu đúng là đủ sâu, lại làm ra một chiếc chìa khóa giả để gạt cô! Rốt cuộc đã phát hiện từ khi nào?
Hơn nữa anh cũng không ngất đi sau khi uống nhiều thuốc mê như vậy sao? Đúng là đã coi thường anh rồi!
Tích Niên một chân giẫm vào bảng gỗ ở dưới đất, dùng gót chân giẫm thật mạnh rồi quát lên một tiếng nặng nề, phá bỏ cả căn nhà chỉ trong một đêm rồi bỏ đi. Quá lợi hại. Nhưng cũng đang nói với cô rằng Lam Tử Kiên này chắc chắc không tầm thường.
Anh nghĩ anh cao chạy xa bay thì người ta không thể tìm được sao?
Một ngày nào đó, tôi sẽ rút chìa khóa đó ra khỏi người anh.
Và ở phía bên kia bầu trời, đuôi máy bay xẹt qua một đường cong đẹp mắt, Lam Tử Kiên ngồi trên máy bay, ngón tay vẽ một hình chìa khóa lên cửa sổ máy bay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Cố Tích Niên, tôi rất mong đợi cuộc gặp mặt tiếp theo của chúng ta.”
“Chủ nhân. Cà phê của ngài.” Lisa cung kính mang cà phê lên.
Lam Tử Kiên liếc mắt qua đó: “Ở bên cạnh Hạ Ngôn như thế nào?”
“Hạ Ngôn không có bất kỳ sơ hở nào để tìm cả.”
Lam Tử Kiên ngoắc ngón tay: “Qua đây.”
Lisa ghé sát đến.
Ngón tay của anh ta móc lấy cằm của Lisa: “Ở bên cạnh lâu như vậy, cô có bị anh ta động vào không?”
“Không. Không có! Hạ Ngôn gần như không cho tôi tham gia vào bất kỳ điều gì, hơn nữa bên cạnh anh ta có rất nhiều phụ nữ, tôi căn bản hiếm khi ở riêng với anh ta, thậm chí chưa từng chạm vào tay anh ta.”
“Vậy à? Vậy thì thật đáng tiếc!” Đôi mắt như vầng trăng lóe lên một tia xảo quyệt, không biết từ khi nào mà trên tay anh ta có thêm một khẩu súng và nhắm vào đầu Lisa.
“Chủ nhân, chủ nhân…”
“Bên cạnh tôi không cần người vô dụng.” Lạnh lùng, tàn nhẫn, không ai có thể nhìn thấy thứ ẩn chứa trong mắt anh ta, anh ta tuyệt tình cầm lấy khẩu súng rồi bóp cò.
‘Đoàng!’
Viên đạn tàn nhẫn xuyên qua đầu, máu tươi bắn tung tóe, bên cạnh anh ta không cần thứ vô dụng mà đến một người đàn ông cũng không thể dụ dỗ được, vì vậy… Đây chính là kết cục của đồ vô dụng. Cô hầu gái Lisa yếu ớt ngã xuống đất, mở to mắt, im lặng như tờ.
Lam Tử Kiên đặt súng xuống, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, trên khóe miệng yêu nghiệt luôn mang theo một nụ cười mê hoặc lòng người.
*
Nhà của Cố Tích Niên.
Một khi đi về thì Lam Tử Kiên lập tức biến mất giống như ngôi nhà bằng kính vậy.
“Trễ như vậy rồi mà cô bỏ Tiểu Hoại ở nhà một mình đi đâu đấy?” Trên ghế sofa, Ly Minh cởi chiếc mũ trên đầu xuống rồi lắc lư.
“Cậu nhóc thối, cậu về rồi à?” Tích Niên nhanh chân bước đến, chỉ thấy Tiểu Hoại đang nằm bên cạnh cậu nhóc thối, gối đầu trên chân cậu ta và ngủ rất say.
“Sao nào, tôi mới rời đi một lát mà cô đã nhớ tôi rồi sao?” Cậu nhóc thối khôi phục dáng vẻ trước đây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghịch ngợm.
Tích Niên liếc cậu ta một cái: “Đúng, một ngày không gặp giống như ba năm đấy thì sao?”
Cô nói như bông đùa thường ngày, sau đó bước tới trước mặt cậu ta để bế Tiểu Hoại lên, nhỏ giọng nói bằng ngôn ngữ môi: “Tôi đưa Tiểu Hoại lên ngủ trước.”
“Ừm.” Ly Minh gật đầu, sau khi ánh mắt theo đuổi lướt qua cổ cô một vòng thì cậu ta không nói gì cả.
Sáng sớm, Tích Niên bò ra khỏi giường.
Ly Minh được xem là một kẻ ngủ nướng, mấy ngày nay chăm sóc Tiểu Hoại, thức khuya dậy sớm, cậu ta đã mệt đến còn lại nửa mạng người từ lâu rồi.
“Mẹ ơi, vậy con đi học trước đây, tạm biệt.”
Sau khi thấy con trai đi vào nhà trẻ, Tích Niên nhìn thời gian thấy còn sớm, mua chút đồ ăn sáng về cho Ly Minh ăn vậy. Dù sao họ cũng không thích ăn đồ cô nấu.