Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một nụ cười, đôi môi chạm vào tai cô rồi cắn một cái.
“Ưm…” Tích Niên khẽ rên lên một tiếng, vội vàng che mũi và miệng của mình lại, nuốt âm thanh suýt thốt ra xuống, quá nguy hiểm, quá nguy hiểm rồi. Suýt chút hét lên để lộ ra.
Đôi mắt phượng hung hăng liếc nhìn Hạ Ngôn ở phía sau, ánh mắt gần như muốn giết chết anh vậy, như thể đang nói ‘Anh suýt hại chết tôi rồi!’
Anh cười khẩy nói: “Cơ thể của cô có phải càng thêm hưng phấn khi ở trước mặt người khác không?”
Cô mím môi, khuôn mặt ửng đỏ, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy tại sao phản ứng càng lúc càng lớn vậy?” Anh cười, có ý gì đó.
Cố Tích Niên cũng nhận ra điều này không ổn, cảm thấy nếu không ngăn cản thì anh sẽ thừa cơ tiến tới vào giây tiếp theo! Cô lập tức nói nhỏ: “Có chuyện gì thì chúng ta lần sau từ từ nói, đừng ở nơi này có được không?”
“Hả?”
“Làm ơn đi, lát nữa anh cũng phải đi thương thảo hợp đồng, tôi biết anh không phải là người thích đến muộn, làm sao cũng không muốn lãng phí thời gian nữa đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô, đáng yêu giống như một con sóc vậy, Hạ Ngôn khẽ cười, sau khi cô van xin hồi lâu thì anh mới buông tha cho cơ thể của cô.
Tích Niên nhanh chóng mặc quần áo vào và thắt khăn lụa. Lao ra khỏi phòng thay đồ, cũng không màng đến việc mặc có đẹp hay không, có phù hợp hay không, dù sao đó là một bộ đồ là được.
Thanh toán rồi rời đi!
Cô không biết Hạ Ngôn đã ra khỏi phòng thay đồ từ lúc nào, dù sao cô vẫn luôn vùi đầu cúi gằm mặt xuống, như thể muốn hoàn toàn ngăn chặn những lời nói của thế giới vậy, không muốn nghe thấy gì cả, cũng không muốn nhìn gì cả.
Sau khi nhanh chân bước ra khỏi trung tâm mua sắm đó thì cô mới dựa vào một bên thở hổn hển, cuối cùng cũng trốn thoát được rồi… Cũng không biết những nhân viên phục vụ đó về sau có phát hiện ra không.
Dù sao cô không có mắt để nhìn và cũng không có tai để nghe. Thôi kệ, đoán chừng sau này cô cũng sẽ không đến trung tâm mua sắm này nữa, kẻo nhìn thấy khiến người ta lo lắng và nhớ tới chuyện xấu hổ này.
Nhìn sắc trời, mặt trời đã trở nên vô cùng chói mắt, mặc dù vẫn chưa đến trưa nhưng cũng sắp rồi.
“Giống như chạy thoát chết vậy, cô thực sự không giống một người phụ nữ đã có con.” Hạ Ngôn nói bên tai cô, đôi môi gần như sắp chạm vào da cô vậy.
Tích Niên vô thức nhảy sang một bên và giữ khoảng cách với anh, bây giờ đúng là ở giữa ban ngày ban mặt, cô không muốn lại xảy ra chuyện tương tự.
“Anh không cần sỉ diện chứ tôi cần.” Cô bực bội nói.
“Vậy tôi lột da của cô thì thế nào?” Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
“Anh hai ơi, anh đừng đùa tôi có được không? Chúng ta vẫn là đến khách sạn đi.” Cô thà đến khách sạn chờ đợi cũng không muốn tiếp tục có bất kỳ giao tiếp nào khác với Hạ Ngôn, thực sự là quá tra tấn người rồi.
Trong lúc hai người chuẩn bị rời đi.
“Này, mau chạy đi, mau chạy đi, bên kia sắp đánh nhau rồi.”
“Đúng vậy, nghe nói là lái xe tông vào nhau, hai người cũng không sao, nhưng hình như sắp đánh nhau rồi. Thật đáng sợ, với cái đà đó thì đoán chừng đến cảnh sát cũng không thể khống chế nổi.”
“Đúng, đúng. Nhưng một bên là đàn ông, một bên là phụ nữ thì người phụ nữ đó chắc chắn sẽ chịu thiệt! Đánh nhau như vậy thì công bằng ở chỗ nào chứ.”
Tiếng ồn ào phát ra từ đám đông bên cạnh.
Tích Niên cũng không quan tâm đến, tông xe đánh nhau? Chuyện này không phải rất bình thường sao? Tại sao còn gây xôn xao lớn như vậy?
Cô cùng Hạ Ngôn đi về bên đường để lái xe.
Lúc này.
“Tổ sư nhà cậu! Cậu tưởng bà đây là ăn chay lớn lên à?”
“Tôi chính là tổ sư nhà cô! Tổ sư tôi đây chính là muốn mổ bụng của cô ra xem bình thường cô ăn cái gì!” Đứng ở chỗ Tích Niên cũng lờ mờ có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở đằng kia, hình như nguồn phát ra âm thanh chính là nơi tông xe.
Nghe giọng nói thì quả thực là một nam một nữ. Cô không khỏi thở dài, đúng là một đôi nam nữ dữ dằn, nội dung của cuộc cãi nhau này có vẻ đúng là hơi gay gắt.
Thảo nào lại khiến cho những người qua đường ở xung quanh bàn tán xôn xao như vậy.
Cô thản nhiên liếc nhìn về phía đằng kia một cái với chút nghi ngờ và tò mò, không nhìn không sao, nhưng vừa nhìn thì cô suýt hóa đá.
Dường như đám đông không dám đến gần hai người đang sắp đánh nhau ở đằng kia, xét về thân hình thì người đứng bên trái là phụ nữ, người đứng bên phải là đàn ông.
Tại sao quần áo của người đàn ông đó lại quen mắt như thế? Hơn nữa dáng người cũng rất quen thuộc. Khi nhớ lại giọng nói vừa rồi thì cô càng nghĩ càng thấy không ổn.
Cậu nhóc thối?
Sẽ không phải là cậu nhóc thối chứ? Nhưng hôm nay khi ra ngoài, cậu nhóc thối rõ ràng còn đang ngủ mà? Nhưng càng nhìn dáng người đó thì càng giống cậu nhóc thối Ly Minh.
“Ngây người ở đó làm gì?” Hạ Ngôn quay lại nhìn Cố Tích Niên.
Tích Niên nheo mắt lại, vẫn đang quan sát cẩn thận người đàn ông đang cãi nhau đó, không cần lo sao? Nhưng lỡ như thực sự là Ly Minh thì sao? Con người kia của cậu ta khi nổi điên lên thì đúng là có thể chém người ngay tại đây!
Cô không sợ Ly Minh sẽ chịu thiệt, là người phụ nữ đó chết chắc, nghĩ đến việc đề phòng vạn nhất thì cô vẫn qua đó nhìn xem: “Cho tôi chút thời gian, tôi qua đó xem thử, hay là anh đi lái xe trước đi.”
Sau khi để lại lời nói, Cố Tích Niên vội vàng chạy qua đó, càng đến gần thì càng thấy rõ người đó, con nai tơ trong lòng càng tông loạn xạ hơn.
Khi thực sự nhìn thấy người đàn ông đang cãi nhau đó thì trái tim cô suýt hồi hộp đến chìm vào biển cả, may thay qua đây xem thử. Cô không ngờ rằng thực sự sẽ là cậu nhóc thối Ly Minh!
“Ly Minh!” Khi thấy rõ dáng vẻ của Ly Minh thì cô lập tức lớn tiếng hét lên.
Ly Minh chậm rãi quay lại nhìn: “Tại sao cô ở đây?”
“Tôi phải hỏi lại cậu đấy, tại sao cậu ở đây và đây là chuyện gì vậy? Tại sao cậu đột nhiên lại cãi nhau với người ta ở đây vậy.” Tích Niên cau mày lại, may mà qua đây, nếu không qua đây thì cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ly Minh chỉ vào chiếc moto Harley độ ở bên cạnh: “Tôi mới lắp ráp anh chàng này, ai ngờ vừa lái ra ngoài đã gặp phải người phụ nữ này, cô nhóc thối, cô đợi chút, đợi tôi xử lý người phụ nữ này thì tôi sẽ nói chuyện với cô sau!”
“Xử lý cái gì mà xử lý, cậu mau về nhà đi!” Tích Niên lo lắng nói, cô cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí với Ly Minh, Hạ Ngôn vẫn đang đợi cô ở đó. Nhưng cô cũng không thể để mặc cậu nhóc thối không lo.
“Không được, hôm nay tôi với cô ta vẫn chưa xong đâu. Yên tâm đi, Tích Niên, cô biết cách làm việc của tôi mà.” Khóe miệng của Ly Minh lộ ra một nụ cười u ám tàn nhẫn.
Cô chính là biết điều đó nên mới không dám rời đi! Cô đã từng thấy qua Ly Minh tàn nhẫn như thế nào, nếu thực sự đánh nhau thì nói không chừng những người qua đường ở xung quanh cũng sẽ bị liên lụy. Một sự tàn bạo tuyệt đối!
“Này! Phụ nữ, không phải vừa nãy cô vẫn rất phách lối sao? Tại sao bây giờ lại không lên tiếng?” Đôi mắt của Ly Minh một lần nữa dời sang người đã tông xe với mình.