Triệu Khiết Vũ đã đến và được Diệp Thanh dẫn vào phòng riêng, nghĩ chắc rằng khi Hồng Anh rời khỏi khách sạn thì cô ta đã căn dặn mọi chuyện với Diệp Thanh một lần.
Tích Niên cầm túi công văn đứng ở ngoài cửa: “Này, Diệp Thanh. Diệp Thanh.”
Diệp Thanh nghe thấy tiếng và nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy người lén lén lút lút ở cửa, cô ta nói với Triệu Khiết Vũ: “Tổng giám đốc Triệu, tôi ra ngoài một lát.”
“Được.” Triệu Khiết Vũ ngồi ở đó giống như một quý bà vậy.
Chỉ nhìn như vậy thì hoàn toàn không thể thấy được, dưới khuôn mặt của bà ta lại có một trái tim lòng lang dạ sói! Tích Niên ở cửa hoàn toàn không muốn đến nhìn bà ta, bởi vì cô sợ mình sẽ không kìm chế được sự kích động trong lòng, cứ thế lao ra đối đầu với Triệu Khiết Vũ. Cho nên cô nhẫn nhịn, kìm chế lại.
Diệp Thanh đi ra ngoài và đóng cửa phòng riêng lại: “Ơ, Tích Niên, chị sao vậy? Dùng khăn lụa che mặt lại? Mặt chị bị thương rồi sao?”
“Không có gì cả, vừa nãy đói bụng nên đi tìm chút đồ ăn, kết quả bị dị ứng thôi.”
“Ồ… Tại sao chị cứ mãi đứng ở ngoài cửa, trực tiếp đi vào là được rồi.”
“Lát vào, Diệp Thanh, em mang tách cà phê này vào, đây là cà phê Blue Moutain mới xay, được chuẩn bị cho Tổng giám đốc Triệu.” Tích Niên từ phía sau lấy ra một tách cà phê, phía trên vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.
“Hả? Nhưng Tổng giám đốc Triệu không nói bà ta muốn uống cà phê.”
“Không sao, làm sao cũng không thể để bà ta một mình ngồi chờ được. Diệp Thanh, yên tâm đi.”
“Ồ, được rồi.” Diệp Thanh nhận lấy cà phê, lại liếc nhìn Tích Niên: “Vậy chị không vào?”
“Chị đã để hợp đồng ở chỗ xay cà phê, lát hồi chị mang qua rồi đi vào.” Diệp Thanh ơi là Diệp Thanh, chị cũng không muốn gạt em và lợi dụng em đâu, nhưng bây giờ chỉ có em mới có thể giúp chị, mà em yên tâm, có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không liên lụy đến em. Chị chắc chắn như vậy.
Diệp Thanh mang cà phê vào: “Tổng giám đốc Triệu, đây là cà phê Blue Moutain mới xay, thật xin lỗi phải để bà chờ lâu.”
“Ồ? Blue Moutain mới xay à?”
“Đúng vậy.”
“Chao ôi, tôi thích uống cái này.” Triệu Khiết Vũ mừng rỡ, tao nhã cầm cà phê lên uống.
Tích Niên trốn ở ngoài cửa mỉm cười, Triệu Khiết Vũ ơi là Triệu Khiết Vũ, khẩu vị của bà vẫn không thay đổi nhỉ, nói thế nào thì tôi cũng đã chung sống với bà nhiều năm như vậy, tôi cũng không phải không hiểu rõ bà chút nào đâu. He he…
Sau khi đợi thêm mười phút thì Tích Niên che mặt bước vào, trên tay cô đang cầm một túi công văn: “Tổng giám đốc Triệu, chào bà, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Hạ.” Cô cố tình hạ thấp giọng, để giọng nói của mình có chút thay đổi.
“Ồ. Cô, tại sao che mặt lại?” Triệu Khiết Vũ nhìn Cố Tích Niên, nhưng đầu đau như búa bổ, dùng một tay đỡ trán. Mơ màng nhìn Cố Tích Niên.
“Không có gì, khuôn mặt bị dị ứng nên ngại gặp người, đây là tài liệu của công ty chúng tôi, Tổng giám đốc lát nữa sẽ đến. Bản thân bà cảm thấy nhàm chán thì hãy xem qua trước!” Tích Niên lấy tài liệu trong túi công văn ra đưa cho Triệu Khiết Vũ.
Diệp Thanh đi bước nhỏ đến bên cạnh Tích Niên: “Tích Niên, Tổng giám đốc Triệu có chuyện gì vậy? Sau khi uống cà phê thì trông tinh thần không phấn chấn.”
“Em chưa nghe qua sao? Có người uống cà phê thì nâng cao tinh thần, có người uống cà phê thì cảm thấy buồn ngủ.” Tích Niên bình thản nói, thực ra cô đã bỏ chút thuốc vào trong cà phê. Đó là thuốc sẽ khiến người ta hoa mắt chóng mặt và muốn nôn mửa. Đoán chừng Triệu Khiết Vũ hiện giờ chỉ có chút chóng mặt, còn chịu đựng được, chờ thêm một hồi Hạ Ngôn đến đây thì bà ta sẽ triệt để không chịu nổi.
Và tài liệu mà cô hiện giờ cho Triệu Khiết Vũ xem chính là tài liệu thật không hề chỉnh sửa.
“Tổng giám đốc Triệu, xem xong rồi sao?”
“Xem xong rồi, xem xong rồi.” Triệu Khiết Vũ hơi bực bội vung tay, đầu đau đến thực sự rất dữ dội.
Tích Niên lấy lại tài liệu và cất vào túi công văn. Sau đó lại lấy ra hai bản tài liệu đã qua chỉnh sửa đưa cho Diệp Thanh: “Diệp Thanh, đây là tài liệu, em cầm lấy trước đi, chị cảm thấy mặt chị hơi ngứa. Chị phải đến bệnh viện kiểm tra xem, em ở đây lo liệu trước đi.”
“Ồ, được.”
Cô cầm túi công văn rời đi, tài liệu thật đã bị cô mang đi, còn thứ ở trên tay Diệp Thanh là tài liệu giả.
Vừa ra khỏi phòng riêng thì cô bỏ chiếc khăn lụa che sắc mặt ra, sau khi xé nát tài liệu giả và ném vào thùng rác thì cô chạy đến phòng thay đồ nữ của khách sạn, tìm một bộ quần áo của người phục vụ nữ mặc vào. May thay bộ quần áo người phục vụ này là cổ cao, có thể tuyệt vời che đi dấu hôn trên cổ cô.
Hạ Ngôn trở về và vào thẳng phòng riêng.
Còn Tích Niên thì vẫn luôn giả làm người phục vụ, đứng ở hành lang cúi đầu xuống giả bộ nghịch điện thoại. Thấy Hạ Ngôn quay vào phòng riêng thì cô cũng lặng lẽ núp ở ngoài cửa nhìn trộm.
Hạ Ngôn đi vào nói vài câu với Triệu Khiết Vũ, Hồng Anh nói nhỏ ở bên tai anh: “Tổng giám đốc, hình như Cố Tích Niên không khỏe nên đã đi về rồi.”
Anh vung tay, tỏ vẻ không quan tâm lắm.
Diệp Thanh kính cẩn đưa hai bản tài liệu cho hai bên, và nằm trong dự đoán, Triệu Khiết Vũ đã không chịu nổi và muốn nôn từ lâu rồi, bà ta chống tay lên trán.
Nếu không phải thấy hợp đồng quan trọng thì bà ta đã phất tay áo rời đi từ lâu rồi, tất cả cũng là nể mặt Hạ Ngôn.
Tích Niên dựa ở ngoài cửa, vừa nãy nghe thấy vài câu đối thoại của Hạ Ngôn với Triệu Khiết Vũ, xem ra Triệu Khiết Vũ tựa như hẳn đã biết chuyện Hạ Ngôn mất trí nhớ, cuộc đối thoại của hai người ngoài chuyện trên thương mại ra thì hầu như không liên quan đến quá nhiều vấn đề cá nhân khác. Không có gì không ổn cả.
“Ôi dào, vừa nãy tôi đã xem qua bản tài liệu rồi, không có vấn đề gì cả, có thể hợp tác với tập đoàn Ngải Âu thì tôi cũng không có gì phải lo lắng.” Triệu Khiết Vũ lấy bút ra ký tên vào hợp đồng mà chẳng thèm nhìn qua, bà ta hiện giờ đâu còn tinh thần để xem tài liệu, chỉ muốn nhanh chóng về ngủ một giấc, cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, may thay vừa nãy bà ta đã xem qua bản tài liệu khi tinh thần còn tốt.
“Ừm, Tổng giám đốc Triệu trông rất không khỏe nhỉ?”
“Ôi, người đã lớn tuổi rồi thì cơ thể cũng có rất nhiều bệnh tật.” Triệu Khiết Vũ đưa bản hợp đồng đã ký tên qua.
Hạ Ngôn cũng đã ký tên vào, sau khi đã ký kết hai bản tài liệu thì Triệu Khiết Vũ đứng dậy: “Tổng giám đốc Hạ, tôi thực sự có chút không khỏe, có thể phải đi trước rồi.”
“Được, Hồng Anh, đưa Tổng giám đốc Triệu ra ngoài.”
“Vâng!”
Tích Niên nhanh chóng dựa vào hành lang và cúi đầu xuống, khi Triệu Khiết Vũ đi ra, đôi mắt thản nhiên liếc nhìn Tích Niên một cái, trên mặt bà ta lóe lên một tia ngờ vực, nhưng vì đầu quá đau nên cũng không nghĩ nhiều, rời khỏi khách sạn dưới sự dìu đỡ của Hồng Anh.
Ngay sau đó, Hạ Ngôn cũng đi ra và rời khỏi khách sạn.
Anh càng tự nhiên, hoàn toàn không quan tâm đến người phục vụ như cô, lập tức rời đi.
‘Phù…’ Mọi thứ hoàn thành suôn sẻ theo đúng kế hoạch.
Và tiếp theo chính là sân nhà của cô…
Sau khi rời khỏi khách sạn thì Triệu Khiết Vũ cứ liên tục nôn mửa trên xe, làm sao cũng thấy không thoải mái, sau khi đến thẳng bệnh viện để truyền nước biển thì bà ta mới thấy thoải mái lại.
“Làm quái gì vậy, lại thấy chóng mặt một cách khó hiểu.” Triệu Khiết Vũ tức giận nói. Lăn lộn cả ngày trời mới về nhà nghỉ ngơi, vốn dĩ chiều nay bà ta còn phải đến công ty, bây giờ chẳng còn tâm trạng gì nữa.