Ngón tay nhỏ ấn vào bàn phím của khóa mật mã, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc hộp đen nhỏ, đặt trên khóa mật mã, không đầy một lát thì chỉ nghe thấy chiếc hộp đen nhỏ phát ra âm thanh ‘xâm nhập thành công!’.
Tích Niên nhìn chiếc hộp đen đó, đây không phải là… Máy hacker bẻ khóa mật mã à? Tuy chỉ là một vật dụng phụ trợ, nếu muốn bẻ khóa mật mã thì cần phải nhập chương trình vào, mật mã khác nhau thì sẽ có các chương trình khác nhau, cực kỳ phức tạp, cho dù là thợ khóa chuyên nghiệp cũng không chắc có thể phá giải hết tất cả khóa mật mã.
Nhìn con trai nghênh ngang đẩy cửa kính bước vào.
Tích Niên đứng ở bên ngoài, đúng là ai cũng không thể ngăn cản được bước chân của đứa nhóc này, quang minh chính đại cùng cô đi trộm đồ sao? Ôi!
“Mẹ, mẹ còn đứng ở bên ngoài làm gì vậy? Nhanh lên đi, nếu không thì chúng ta sẽ bị chú bảo vệ trực ca ngoài cổng phát hiện đấy.” Tiểu Hoại nói với giọng nhỏ như muỗi.
Cô bất lực đi vào: “Máy bẻ khóa mật mã chắc chắn là cậu nhóc thối đưa cho con, nhưng chương trình bẻ khóa mật mã là ai dạy cho con?”
“Mẹ ơi, đây là một xã hội khoa học kỹ thuật phát triển, trên máy tính có đủ mọi thứ mà.” Tiểu Hoại nói một cách lẽ đương nhiên.
“Con học trên máy tính à?”
“Ừm.” Cái đầu nhỏ gật một cái.
Nếu không phải cô tự mình sinh đứa nhóc này ra, tận mắt nhìn cậu bé lớn lên, nhìn cậu bé từ từ trưởng thành thì cô chắc chắn sẽ không tin đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi mà thôi. Rốt cuộc trong cái cơ thể nhỏ bé này đã ẩn chứa điều gì vậy?
Chẳng lẽ là thiên phú trời ban sao?
Thực ra với tư cách một người mẹ, cô càng hy vọng ông trời sẽ lấy lại thiên phú này, để đứa trẻ trở thành một người bình thường, có một gia đình bình thường. Nhưng nghĩ đến trường hợp đó của bố cậu bé, xem ra mọi thứ chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Trong đêm tối, cả hai đều đeo mắt kính dạ quang, vì vậy hoàn toàn không cần ánh đèn khác, nghênh ngang đi thẳng vào thang máy.
Đi thang máy lên lầu.
Mọi thứ trông có vẻ vô cùng suôn sẻ, trên hành lang im ắng không có bất kỳ trở ngại gì, thậm chí đến tia hồng ngoại mà ban đầu cô nghĩ nên có cũng không có, quả thực vô cùng thông suốt.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Lặng lẽ mở cửa ra, nhanh nhẹn đi vào, Tích Niên bắt đầu lục tung để tìm tài liệu, theo lẽ thường tình thì đây là bản tài liệu vừa được ký kết vào hôm nay, chắc hẳn sẽ không để ở nơi khó tìm gì.
Còn Tiểu Hoại thì nằm lăn long lóc trên ghế sofa mềm mại, ghế sofa thật mềm, thật thoải mái dễ chịu! Cậu bé gần như đã xem ghế sofa như mộ tấm bạt lò xò và lăn lộn trên đó.
“Tìm thấy rồi, Tiểu Hoại, đừng đùa nữa, mau chuẩn bị đi thôi.” Tích Niên cầm một cái túi công văn trên tay, hôm nay cô đã cố ý đánh chút ký hiệu lên tài liệu, vì vậy cũng không quá tốn sức để tìm thấy nó trong một đống tài liệu.
“Ồ.” Tiểu Hoại nhảy khỏi ghế sofa: “Mẹ ơi, nơi này đẹp thật, chắc chắn là văn phòng của một nhân vật lớn nhỉ.”
“Tất nhiên, đây là văn phòng của Tổng giám đốc.”
“Vậy tại sao đến một chút báo động cũng không có vậy? Chú ấy không sợ có kẻ thù đến đây trộm đồ sao? Ngay cả một đứa trẻ như con cũng có thể vào được, vậy những kẻ xấu đó không phải càng dễ vào hơn à?” Tiểu Hoại nghi ngờ hỏi, khi đang lăn lộn trên ghế sofa, cậu bé một mình suy đoán, càng nghĩ thì càng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao lại như vậy nhỉ?
Tích Niên bất lực nhìn con trai một cái, nếu tùy tiện một đứa trẻ bốn tuổi cũng có thể mai phục lẻn vào thì công ty này đã sụp đổ từ lâu rồi.
Nhưng cũng kỳ lạ, đây là công ty của Hạ Ngôn, người đó bản tính đa nghi, thường ngày làm việc cũng rất cảnh giác, tại sao lại thả lỏng như thế với công ty của mình, thậm chí cả văn phòng nhỉ? Không giống tính cách của anh!
Nghĩ đến đây, cô dường như chợt nhận ra điều gì đó: “Nguy rồi, con trai, mau qua đây!”
Cô nhanh chóng bế con trai đến bên cửa sổ, từ trong ba lô lấy đồ cắt kính ra, bắt đầu nghiêm túc cắt kính: “Tiểu Hoại, lấy dây thừng trong ba lô của mẹ ra rồi cột vào.”
“Vâng.” Cố Tiểu Hoại cũng không lề mề, kéo sợi dây thừng ra khỏi ba lô của mẹ và bắt đầu cột vào.
Cô lấy tấm kính đã cắt ra, bế con trai lên, chuẩn bị nhảy cửa sổ xuống dưới.
‘Ầm!’ Cánh cửa đột nhiên được mở ra, toàn bộ đèn trong cả văn phòng lập tức sáng lên, ở bên ngoài xông vào một đám người áo đen mặc đồ vest thắt cà vạt, bọn họ ai nấy cũng vô cùng uy vũ, đứng thành hai hàng ở văn phòng, chắp tay sau lưng, trông rất có khí thế.
Tiểu Hoại hai tay ôm lấy cổ của Tích Niên: “Mẹ ơi, mau chạy đi.”
Tích Niên một tay đặt lên bên cạnh tấm kính, cơn gió đêm lạnh lẽo ùa vào từ cái miệng đã cắt ra đó, khiến cho cả văn phòng cũng trở nên yên tĩnh mà tràn ngập căng thẳng.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy ra khỏi cửa sổ!
“Chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu, cô muốn tôi đuổi theo tới tận nhà cô sao?” Giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.
Cô lập tức khựng người, quay lại nhìn.
Ở giữa đám người áo đen, một người đàn ông mặc áo khoác từ trong đó bước ra, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị mang theo vẻ ngang ngạnh nghiêm túc, dưới mắt kính dạ quang của cô, màu sắc con ngươi của anh trở nên vô cùng ma mị.
Hạ Ngôn!
“Mẹ, là chú đẹp trai.” Cố Tiểu Hoại nằm trên vai của Tích Niên, nhỏ giọng thì thầm vào bên tai của Tích Niên.
“Suỵt…” Tích Niên suỵt một tiếng.
Hạ Ngôn chậm rãi đi về phía hai mẹ con Cố Tích Niên: “Tôi đã thấy qua rất nhiều tên trộm, mà đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người dẫn cả con trai đến ăn trộm. Cô đúng là khiến tôi ngạc nhiên đấy! Cố Tích Niên!”
Trái tim của Tiểu Hoại đập thình thịch, vùi đầu xuống, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, làm sao đây, hình như thân phận của chúng ta đã bị chú đẹp trai biết tỏng rồi, bây giờ chạy cũng vô ích.”
Một khi thân phận bị nhìn thấu thì đây đúng là có chạy trốn được hòa thượng, cũng không chạy được miếu.
Ngay cả Tiểu Hoại cũng hiểu được triệt để thì làm sao Tích Niên có thể không rõ chứ, cô dứt khoát nói: “Làm sao anh biết là tôi, hơn nữa, còn mai phục sẵn ở đây từ sớm.”
Hạ Ngôn di chuyển bước chân, đi tới ghế sofa, ngồi xuống, đôi mắt xanh liếc nhìn hai mẹ con đó: “Muốn biết không?”
Tích Niên không lên tiếng, cảm thấy nếu mình đáp lại thì luôn có một cảm giác bị anh dắt mũi đi vậy, điều này không dễ chịu chút nào.
Cô quay đầu đi không chịu lên tiếng.
Hai bên giằng co, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, khiến người ta đến thở một hơi cũng thấy tốn sức, Tiểu Hoại nhìn chằm chằm vào mẹ, sau đó lại liếc nhìn chú đẹp trai, vì mẹ đã không chịu nói thì chỉ có cậu bé không cần cái mặt mũi nhỏ này lên tiếng: “Muốn biết, chú đẹp trai, chú mau nói đi.”
Đôi mắt của Hạ Ngôn rơi vào đứa trẻ trong vòng tay của Tích Niên, khóe miệng nở ra một nụ cười: “Nhóc con, bảo mẹ cháu tự mở miệng hỏi.”
“Chú đẹp trai, chú đừng làm khó người khác, mẹ cháu sẽ mắc cỡ, chú xem mặt của mẹ cháu đỏ cả rồi.” Cậu bé tinh nghịch nói.
Sắc mặt của Tích Niên vốn rất bình thường, kết quả con trai nói như vậy thì sắc mặt lại có chút đỏ lên, sốt ruột dậm chân, bịt miệng của con trai lại, trừng mắt nhìn Hạ Ngôn: “Đừng vòng vo nữa, tại sao anh biết đêm nay tôi sẽ đến?”
Hạ Ngôn đứng dậy, đi về phía phòng bên của văn phòng, mở cửa ra, đứng ở cửa ngoắc tay với Tích Niên: “Lại đây. Tôi nói riêng với cô.”