Tích Niên cũng bước tới, lúc này mới nhìn rõ chữ tiếng Anh ‘Angel’ màu đỏ như máu trên mặt bên của Lục Lục? Đó là chữ được khắc trên mặt.
“Mẹ kiếp, thứ này cũng là do người phụ nữ đó làm sao?” Trương Tiểu Quy gần như sắp gào thét lên.
Lục Lục cúi đầu xuống không lên tiếng.
Tích Niên cũng nghiến răng: “Thật quá đáng, đúng là quá đáng mà!” Chỉ là cuộc thi đua xe tốc độ mà thôi, thắng thì đã thắng rồi, sau khi chặt tay người ta ra còn phải khắc chữ lên mặt, đúng là làm nhục người ta mà.
“Chị đại, em, sau này e rằng em không thể lái xe được nữa. Em đã tàn phế rồi.” Lục Lục cũng không nhịn được bật khóc.
Trương Tiểu Quy ngồi xuống mép giường: “Mối thù này, chị đại sẽ trả cho cậu, còn tay của cậu thì chúng tôi sẽ nghĩ cách, nếu không được thì thử lắp tay giả vào. Cậu đừng lo, làm sao cũng sẽ có cách mà.”
“Lục Lục, mối thù này, mọi người cũng sẽ ghi nhớ cho cậu.” Tích Niên nói.
Lục Lục khóc lớn, đã nói nước mắt của đàn ông không dễ rơi, nhưng khi đối mặt với sự tàn tật của thể xác, sự xúc phạm đến nhân cách thì ai cũng sẽ có lúc yếu đuối.
Trên đường đi…
“Wow, chị gái đó xinh thật đấy.”
Một người phụ nữ đang đi trên đường, cô ta mang một đôi ủng cao gót màu đen, đôi chân rất dài, mặc một chiếc váy ngắn xếp ly, trên thắt lưng của chiếc váy có treo một cái mặt dây chuyền màu bạc, đó là mặt dây chuyền tiếng Anh ‘Angel’ – Dịch sang tiếng Trung: Thiên thần.
Người phụ nữ đang nhai kẹo cao su, cùng với những bước chân uyển chuyển của cô ta thì mặt dây chuyền Angel ở thắt lưng cũng đong đưa theo.
*
Trong vườn hoa ở cửa bệnh viện.
“Tiểu Quy, đừng khóc.” Trương Tiểu Quy trốn vào bụi cây của vườn hoa rồi khóc lớn, cô ấy là chị đại của băng đảng Phi Xa, làm sao cũng không thể khóc lóc thảm thiết như vậy ở trước mặt các người em trai nhỏ được, chỉ đành lén lút tìm một nơi để khóc thút thít.
“Hu hu a oa oa oa…” Tiểu Quy khóc lớn: “Nhìn họ bị thương mà tớ cảm thấy nhát dao này giống như chém trên người tớ vậy, tớ chắc chắn sẽ tìm ra người phụ nữ đó! Tớ thề sẽ trả mối thù này!”
“Dám làm ra loại chuyện này thì người phụ nữ đó chắc chắn không phải dạng vừa.”
Sau khi chuyện này xảy ra thì không ai có tâm trạng tốt cả, cô đã ở bên cạnh Trương Tiểu Quy cả ngày, tự mình đưa cô ấy về nhà, sau đó mới yên tâm đi về.
“Sao vậy, mày chau mặt ủ? Ai đã bắt nạt cô à?”
Sau khi trở về thì Ly Minh quan sát Tích Niên từ trên xuống dưới.
“Ôi…” Thở dài một tiếng, Tích Niên kể cho cậu nhóc thối nghe về chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
“Ôi đệch, chỗ của các cô còn có người phụ nữ hống hách như vậy sao? Tìm cô ta ra đây, ông đây phải dạy dỗ cô ta một trận thật tốt, nếu không đánh đến mặt cô ta nở đầy hoa đào thì cô ta không biết tại sao mặt trời chiều lại đỏ như vậy!” Cậu nhóc thối xắn tay áo lên, cũng đầy tức giận nói.
“Điều quan trọng là không ai quen biết người đó cả.”
“Cô nhóc thối, cô yên tâm, tôi có kinh nghiệm, người phụ nữ tên Angle hống hách dám chặt đứt tay người ta vào hôm nay, chắc chắn sẽ không dừng lại đâu? Tôi dám cá cô ta sẽ còn xuất hiện. Đến lúc đó… Đừng quên dắt tôi theo.” Cậu nhóc thối nói.
Đừng thấy Ly Minh suốt ngày cãi nhau với Trương Tiểu Quy, nhưng một khi gặp phải chuyện nghiêm túc thì cậu ta sẽ đâu ra đó.
Mặc dù mọi người cũng căm giận về chuyện này, nhưng suy cho cùng không tìm được người nên chỉ đành tạm gác lại.
Ban đầu Tích Niên định hôm nay đi tìm Triệu Khiết Vũ, nhưng lại bị chuyện này ầm ĩ đến không còn tâm trạng, mặc dù đến chỗ Triệu Khiết Vũ là việc lớn hàng đầu, nhưng tâm trạng bây giờ đúng là rất tồi tệ, chỉ đành để ngày mai mới đi…
Vì vậy, sáng sớm hôm sau.
Tích Niên vội vàng cầm bản hợp đồng đi ra ngoài, chuyện đến giải quyết ở công ty của doanh nghiệp Cố thị vẫn không tốt lắm, chỉ có thể đến nhà chặn Triệu Khiết Vũ trước.
Không như lần trước bị chặn ở ngoài cửa, sau lần trước Tích Niên làm ầm một phen như vậy thì các người làm lớn nhỏ ở nhà họ Cố cũng nhận ra Cố Tích Niên.
Mặc dù không biết thân phận của cô này là gì, nhưng có tin đồn rằng cô này là con gái của ông chủ nhà họ Cố, bà chủ là mẹ kế của cô, cho nên cô này chính là cô chủ cả của gia đình!
Lần này còn ai dám chặn Tích Niên vào cửa nữa.
“Các người thật là, lại làm bẩn quần áo của tôi, đúng là một đám vô tích sự.” Triệu Khiết Vũ đang từ trên lầu bước xuống và trách móc cô người làm ở bên cạnh.
“Xin lỗi bà chủ, xin lỗi.”
“Cô tưởng một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Cô có biết bộ quần áo này của tôi đắt như thế nào không? Trừ mấy tháng tiền lương của cô cũng không đủ đâu!”
Tích Niên đã ngồi ở ghế sofa chờ đợi từ lâu rồi, khi nghe thấy tiếng trách móc không ngừng thì cô đứng dậy, nhìn về phía cầu thang: “Bà Triệu, mới sáng sớm, có chuyện gì khiến bà tức giận như vậy thế?” Nhưng có tức chết bà cũng đáng đời, chỉ là tội nghiệp đám người hầu hạ bà.
Triệu Khiết Vũ nhìn thấy người đến là Cố Tích Niên thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Này, sao cô ta đến rồi mà cũng không có người thông báo một tiếng vậy?” Dứt lời, đôi mắt sắc bén đó của bà ta liếc nhìn những người trong căn nhà này.
Các cô người làm lần lượt cúi đầu xuống.
Tích Niên cười nói: “Đừng lườm liếc nữa, không liên quan đến họ, là tôi bảo họ không thông báo cho bà. Đây là nhà của tôi, chẳng lẽ tôi về nhà còn cần người khác thông báo sao?”
“Ha ha… Tôi chỉ sợ cái đám không có mắt này để cho một số người quái lạ tùy tiện vào nhà rồi làm bẩn sàn nhà.”
Nói gần nói xa cũng là đang châm chọc Tích Niên, muốn chỉ đích danh cô chính là người quái lạ đó.
Cố Tích Niên mỉm cười: “Chao ôi, bà đang nói cái gì vậy, có bà trấn giữ thì ai dám bừa bãi đi vào căn nhà này chứ, hay là bà ra treo một tấm bảng ở cửa đi, trên đấy ghi rằng trong đây có chó dữ.”
Sắc mặt của Triệu Khiết Vũ lập tức tái xanh, nhanh chân bước xuống cầu thang: “Cố Tích Niên, cô có ý gì, dám mắng tôi là chó à?”
“Không có, tôi nhớ lúc trước chúng ta có nuôi một con chó ở sân sau mà.”
“Cô! Hừm! Được, xem như cô biết ăn nói!” Triệu Khiết Vũ bực tức ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân và nói: “Hôm nay cô đến đây có chuyện gì thì nói đi.”
Tích Niên thong dong lấy bản hợp đồng từ chiếc túi ở bên cạnh ra: “Tôi đã mang thứ bà muốn đến rồi.”
Triệu Khiết Vũ hai mắt sắc bén: “Có chút tài cán đấy, lại có thể lấy được bản hợp đồng này nhanh như vậy, mau lên, mau đưa cho tôi!” Bà ta lo lắng vươn tay ra.
“Đừng nóng vội, bà đã quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao? Nói cho tôi biết bố tôi ở đâu thì tôi sẽ đưa cho bà.” Tích Niên quơ bản hợp đồng trên tay.
Sắc mặt của Triệu Khiết Vũ tối sầm lại: “Nếu tôi nói cho cô biết mà cô không đưa bản hợp đồng cho tôi thì sao?”
“Chuyện này không phải dễ dàng sao? Bà cũng viết địa chỉ vào một tờ giấy rồi chúng ta trao đổi cho nhau.”
“Được!” Triệu Khiết Vũ đồng ý, bảo người mang giấy bút ra rồi nhanh chóng viết chữ trên đó, trong chốc lát thì đã viết xong, gấp giấy lại: “Tôi viết xong rồi, trao đổi đi.”
Cả hai cùng đứng dậy, Tích Niên duỗi tay ra đưa bản hợp đồng qua đó, tay còn lại thì cầm lấy tờ giấy Triệu Khiết Vũ đưa tới.
Triệu Khiết Vũ nói: “Chúng ta đếm một hai ba rồi cùng buông tay.”
“Được.”
Một hai ba. Buông!
Khi cả hai đã buông tay ra, Triệu Khiết Vũ cầm lấy tài liệu, nhanh chóng nhìn lướt qua bản hợp đồng.