Cô đã một mình ở đây uống mấy ấm trà rồi, đi vệ sinh cũng chạy tới chạy lui mấy lần, cô nhìn thời gian, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua so với giờ hẹn, đúng là trà nguội hết mấy ấm này lại đến mấy ấm khác.
Cho dù anh có ngủ nướng như thế nào thì bây giờ mặt trời cũng lên cao rồi mà.
Đưa mắt nhìn xung quanh quán, cô vốn đã đến đây ngay khi quán mở cửa, nhìn người ta ăn sáng xong rồi rời đi, hết đám này đến rồi đến đám khác rời đi, nhưng cô thì vẫn cô đơn ngồi ở đây, chờ đợi và chờ đợi, cũng không biết khi nào anh mới đến.
Cầm điện thoại xoay chuyển trên tay, hay là gọi điện qua đó?
Ơ?
Không có tín hiệu? Điện thoại không có tín hiệu? Không phải chứ? Bắt đầu không có tín hiệu từ khi nào vậy? Vậy Hạ Ngôn có từng gọi điện đến không? Cô đã nói với anh về vị trí cụ thể ở đâu rồi, nếu anh đến đây thì không thể nào không tìm được chỗ, hay là nói anh có việc gấp nên không có đến đây?
Chỗ này gần công ty nên chạy nhanh đến công ty một chuyến trước.
“Ơ, Tích Niên, sao chị đột nhiên đến công ty đi làm vậy?” Diệp Thanh ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Tích Niên, Tổng giám đốc từng nói rằng tùy ý cô có đi làm hay không, vì vậy Tích Niên gần như đã trở thành thư ký nhàn hạ nhất trong công ty.
“Chị đến tìm Hạ Ngôn.” Cố Tích Niên nói.
“Tổng giám đốc? Hình như hôm nay Tổng giám đốc không có đến công ty.”
Hạ Ngôn không có đến công ty sao? Tích Niên lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Ngôn. ‘Tút, tút, tút…’ mãi không có người trả lời điện thoại.
Thôi quên đi, đến nhà anh một chuyến trước.
Sáng sớm đã gập ghềnh rồi, Tích Niên cuối cùng cũng đã đến biệt thự nhà Hạ Ngôn, trong lúc đang định nhanh chân bước đến cổng.
Từ xa nhìn thấy cổng đã được mở ra, Hạ Ngôn và một người phụ nữ từ trong biệt thự bước ra, hai người đang trò chuyện thân thiết với nhau.
Nheo đôi mắt phượng lại, cô quan sát người phụ nữ đứng bên cạnh Hạ Ngôn, mặc một bộ đồ thoải mái, luôn nghiêng người nên cũng không thể nhìn rõ được khuôn mặt. Nhưng nếu chỉ nhìn mặt bên thì chắc hẳn là một người đẹp. Nói cách khác, bên cạnh Hạ Ngôn có ai không phải là người đẹp chứ? Tranh thủ thời gian mãi để cô chờ đợi là vì anh đang hẹn hò với người đẹp khác!
Tích Niên không kìm được trừng mắt một cái, năm năm rồi, Hạ Ngôn quả nhiên chính là Hạ Ngôn có vô số phụ nữ ở bên cạnh, là động vật dùng thân dưới để suy nghĩ!
Ở phía xa, người phụ nữ đột nhiên ôm lấy cổ của Hạ Ngôn: “Lần sau gặp.” Sau đó hôn một cái lên mặt anh.
Chao ôi…
Còn ở bên ngoài ôm hôn nhau phô trương như vậy, đúng là ‘khiến người ta ghen tị’ mà! Thực sự không biết đó là cô bạn gái thứ mấy ở nhiệm kỳ thứ mấy của anh.
Cô đã biết rõ tính cách trăng hoa lăng nhăng đó của anh từ lâu rồi, có vô số phụ nữ vây quanh bên cạnh cũng là chuyện bình thường, vì vậy cô đã quen với việc đó, nhưng điều khó chịu là anh lại lỡ hẹn vì một người phụ nữ, đúng là khiến người ta có hơi tức giận.
Hạ Ngôn đưa người phụ nữ lên xe.
Chiếc xe nghênh ngang bỏ đi, chiếc xe lái về hướng của cô, khi xe và Tích Niên lướt qua nhau, Tích Niên liếc mắt nhìn vào cửa sổ xe.
Nhoáng một cái quá nhanh, cô cũng không nhìn rõ, chiếc xe đã nhanh chóng lái về phía trước.
Và Hạ Ngôn – người đang nhìn chiếc xe đi xa cũng bắt đầu để ý thấy Cố Tích Niên đứng ở một bên, nếu chiếc xe không phải lái về phía này thì có lẽ anh hoàn toàn sẽ không để ý đến sự tồn tại của cô.
Đôi mắt xanh nhìn cô từ xa.
Cô cũng nhìn đôi mắt xanh đó, nhanh chân bước tới rồi dừng lại ở trước mặt anh: “Có không ít cuộc gặp gỡ với người đẹp nhỉ.”
“Đúng vậy! Nhìn thấy cô đúng là một cuộc gặp gỡ với người đẹp của tôi.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, giơ một tay lên, ôm lấy eo của cô rồi lập tức kéo cô qua.
Tích Niên trừng anh một cái, thoát ra khỏi vòng tay của anh: “Tôi không có vinh dự đó.”
“Cô sao có thể không có chứ?” Anh áp sát đến bên má cô và thổi hơi nóng vào tai cô.
Cô lập tức đẩy anh ra: “Vừa nãy mới rời đi một người, anh còn không đủ sao? Rốt cuộc anh đói đến mức nào vậy? Thật là!” Trong mắt cô mang theo chút tức giận khi nói.
“Giận rồi sao?” Mang theo một tia khiêu khích.
Tích Niên liếc anh một cái, còn không biết xấu hổ hỏi à, cô đã ở quán trà đợi anh suốt hai tiếng đồ hồ đấy, anh không đến thì dù gì cũng phải cho người qua đây nói một tiếng chứ, ngay cả khi điện thoại không có tín hiệu, nhưng công ty gần như vậy, tùy ý kêu một người qua đây khó lắm sao? Một bụng đầy oán hận, nhưng cô vẫn nuốt những lời nói vào, chẳng thèm oán trách anh. Lải nhải với loại người này thì cô còn phải tốn sức lực.
Cô quay đầu đi, từ trong túi lấy bản tài liệu ra: “Hôm nay tôi đến…”
“Vào trong nói.” Sau khi nói xong câu này thì Hạ Ngôn đã quay người trở về trong sân, không hề đợi câu trả lời của Tích Niên, chỉ một mình rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, người đàn ông đáng ghét này, đúng là muốn lột da của anh ra, ăn tươi nuốt sống anh, Tích Niên không nhịn được giậm chân, giày cao gót chà mạnh xuống mặt đất.
Trút hết toàn bộ tức giận lên Đất Mẹ trước, sau đó mới bực bội đi theo.
Trong phòng khách xa hoa, trên bàn vẫn còn một chai rượu vang đỏ và hai ly đế cao để uống rượu vang đỏ, đặc biệt là trên vành của một ly trong suốt ở đó còn để lại dấu son màu hồng.
“Đúng là nhàn rỗi mà, tôi ở trong quán uống trà, còn hai người thì ở nhà uống rượu vào sáng sớm, lãng mạn đến vậy đấy.” Cô thuận miệng nói.
“Sao nào, đang ghen à?” Anh cũng thuận miệng nói theo.
“Giấm của nhà anh quá đắt, dù sao thì tôi cũng không ăn nổi.”
Đôi mắt xanh nheo lại…
Tích Niên nhanh chóng lại lấy bản hợp đồng ra: “Anh từng nói sẽ giúp tôi giành lại mọi thứ của nhà họ Cố chúng tôi, câu nói này còn được tín không?”
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?” Hạ Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
“Nhanh gọn!” Tích Niên nhanh chóng nói.
Sau khi kể lại sự việc bằng cách đơn giản nhất thì cô cũng nói rõ ràng điều cần anh giúp đỡ, Tích Niên hỏi: “Anh nghĩ như vậy có được không?”
“Có vấn đề gì à, cô thích là được.”
“Tổng giám đốc Hạ đúng là hào phóng mà.”
“Với cô thì nên như vậy.” Anh bình thản trả lời.
Tích Niên lập tức nghẹn lời bởi câu nói này của anh, vẻ mặt trở nên xấu hổ, cái gì gọi là với cô thì nên như vậy, sao nghe câu này có chút quái lạ vậy?
Nhìn ánh mắt của anh, lạnh như băng, chắc hẳn chỉ là thuận miệng nói ra: “Cũng đúng, ai bảo chúng ta cũng là trao đổi ngang giá chứ? Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau và lấy lợi ích của riêng mình mà thôi.”
“Cô nói đúng.”
Sau khi đạt được nhận thức chung thì Tích Niên đứng dậy: “Chuyện đó đã xong rồi, điều nên nói cũng nói xong, vậy tôi đi trước đây.”
“Đợi đã!”
Tích Niên nhìn anh: “Còn có chuyện gì khác sao?”
“Tất nhiên, tôi đã đồng ý với điều kiện của cô, vậy còn điều kiện của tôi, có phải cô cũng nên bày tỏ chút hành động không?” Anh hỏi.
“Ơ… Không phải nói đợi tôi giành lại được nhà họ Cố thì tôi sẽ giúp anh tìm lại ký ức sao?” Tích Niên hỏi.
“Vậy trước khi cô giành lại nhà họ Cố, tôi cũng phải nhìn thấy lòng thành của cô.”
Nghe anh nói như vậy, Tích Niên lại ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh: “Lòng thành của tôi?”